“Trác Khiêm, sao lại nói chuyện như thế?”
Đồng lão gia lên tiếng trách móc. Cho dù hiện tại chuyện lớn trong quân không do La tư lệnh phụ trách, nhưng những chiến công trước kia của ông vẫn còn bày ở đây.
Thấy sắc mặt khó coi của ông mình, La Mạn Nghê thật hận, liếc mắt nhìn Phục Linh, chạy đến bên cạnh La tư lệnh: “Trác Khiêm, anh sao có thể nói với ông nội như vậy?”
Nghe xong những lời này, Phục Linh thiếu điều muốn ngất đi.
Đứa nhỏ này cũng đặc sắc hiếm thấy quá rồi?
Thấy Đồng Trác Khiêm cười lạnh, La Mạn Nghê nhất thời có chút chột dạ, đổi qua nhìn Phục Linh nói: “Trác Khiêm ca ca, người đàn bà này lừa anh, cô ta căn bản là không có mang thai.”
“Bác trai, bác gái, hai bác đừng để bị bề ngoài của cô ta lừa.”
“Tiểu Mạn!” Đột nhiên quát lớn một tiếng, La lão tư lệnh bước ra, có chút thất vọng nhìn cháu gái, nghiêm nghị nói: “Đi qua đây.”
“Ông nội?”
Hai tròng mắt La tư lệnh rét lạnh, bình tĩnh nhìn cô: “Ông không muốn nhắc lại lần thứ hai.”
Chuyện hôm nay như vậy, không chừng do chính cháu gái ông giở trò quỷ, thật không biết tiểu tử nhà họ Đồng kia có cái gì tốt mà khiến cho cháu gái mình làm ra cái loại chuyện này?
“Đồng thủ trưởng, hôm nay cháu gái tôi thất lễ, tôi đây liền dẫn nó về.” Dứt lời, lôi La Mạn Nghê rời đi.
La Mạn Nghê tránh khỏi tay La tư lệnh, có chút tức giận nói: “Ông nội, con thiếu lễ phép lúc nào chứ? Con đã nói rõ ràng đó là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435253/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.