Sắc trời trở nên u ám, mây đen giăng đầy cả vùng trời.
Thịnh Lam di chuyển xe lăn đến trước cửa sổ thủy tinh to lớn, mắt nhìn xuống bên dưới, cô đột nhiên trầm ngâm thở dài một cái, trong giọng điệu bao hàm rất nhiều điều.
Có bất đắc dĩ, thương tâm cùng mờ mịt, còn có tầng tầng dục vọng nơi đáy lòng đang giãy dụa cùng lý trí, chỉ vẻn vẹn có chút thời gian ở nơi này, cô giống như đã nghĩ tới tất cả mọi chuyện trong đời.
Những thứ đó, giống như hai cánh tay của ác ma hung tợn chặn ngang cổ cô, sau đó bóp thật chặt rồi lại buông ra.
Không chết, nhưng cảm giác hít thở không được lại đầy đau đớn.
Mây đen đầy trời, làn gió âm u kéo tới, giống như tấm vải bố màu xám tro, từ từ che kín bầu trời thủ đô.
Thịnh Lam biết, đây là dấu hiệu trời muốn mưa.
Cô bỗng nhiên , trong nháy mắt, hồi tưởng lại mọi chuyện.
Lúc cô và Phàm Kiệt quen biết cũng là trong một cơn mưa mùa thu lá rụng.
Người ngoài chỉ cảm thấy anh là một tên hèn hạ, tầm thường, vẻ đẹp trai khi còn trẻ từ từ bị cuộc sống túng quẫn lấy đi mất, còn lấy cả khí tức mê người duy nhất còn dư lại của anh, anh không còn phóng khoáng, chuyện trò vui vẻ, không còn những gì tươi đẹp của anh năm đó.
Nhưng trong lòng Thịnh Lam cô, anh là Phàm Kiệt, người cũng như tên, xuất chúng trong đám người trần tục, cô cái gì cũng không cần biết, chỉ cần biết Phàm Kiệt yêu Thịnh Lam cô là đủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-manh-me-sep-tha-cho-toi-di/435371/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.