Editor: Xám
Người đứng bên ngoài cửa, bất ngờ là Cố Thừa Diệu.
Tay cô giơ điện thoại đột nhiên dừng lại ở đó, không có cách nào nhúc nhích.
Cố Thừa Diệu híp mắt lại, nhìn Diêu Hữu Thiên chỉ mặc một bộ đồ ở nhà ở trước mắt.
Kiểu dáng quần áo không tính là hở hang, nhưng mái tóc đẹp buông xõa sau đầu, mấy sợi tóc xoăn rủ xuống trước ngực, vừa vặn rơi bên xương quai xanh của cô.
Dáng vẻ đó, mị hoặc mười phần.
,
Rốt cuộc trước khi cô mở cửa có từng nghiêm túc xác nhận xem người đến là ai không?
Cứ mở cửa như vậy, ngộ nhỡ gặp người xấu thì sao?
Nghĩ tới đây, mi tâm Cố Thừa Diệu đã nhăn lại.
“Còn có ——” Đầu bên kia điện thoại, mặt Diêu Phàm vẫn mang theo hưng phấn. Trán bé toát ra lấm chấm mồ hôi, hơi thở hơi gấp gáp.
,
Hôm nay ở bên ngoài chơi hơn nửa ngày, với sức khỏe của bé, đã sớm nên nghỉ ngơi rồi.
Nhưng bé lại vì quá hưng phấn mà muốn chia sẻ tâm trạng hôm nay của mình.
“Vườn ——“
Chữ vườn còn chưa nói ra. Diêu Hữu Thiên đã cúp điện thoại theo bản năng.
Động tác nhanh đến mức hoàn toàn không cho Diêu Phàm cơ hội phản ứng. Tắt màn hình di động, lòng bàn tay cầm điện thoại thả lên bàn đọc sách, phòng bị nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Thừa Diệu.
“Anh đến làm gì?”
,
Anh có nghe thấy không? Có nhìn thấy không?
Vừa rồi cô cầm điện thoại đưa lưng về phía anh, chắc hẳn anh chưa nhìn thấy đâu nhỉ?
Cố Thừa Diệu vì hành động kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1472942/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.