Editor: Xám
Anh nói liền một mạch, giọng điệu không hề cao, nhưng vẻ mặt lại lạnh lẽo đến mười phần.
Dáng vẻ đó, rõ ràng là không tin lời Diêu Hữu Thiên.
Ban đầu Diêu Hữu Thiên có chút vội vã muốn giải thích cho mình, nhưng bây giờ cô lại buông xuôi, không muốn giải thích nữa: "Anh hoàn toàn không tin em. Cố Thừa Diệu, em là vợ của anh đấy."
"Em vẫn còn biết em là vợ của anh?"
Tâm trạng của anh, cuối cùng vẫn bộc phát: "Lúc em lên giường với gã đàn ông khác, có từng nghĩ anh là chồng em không? Em là vợ của anh?"
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không nén nổi cơn giận dữ vừa liên tục dày đặc, vừa liên tực dâng cao kia.
Trong lòng anh muốn tin tưởng Diêu Hữu Thiên. Nhưng lúc này trong đầu anh đều là dáng vẻ Diêu Hữu Thiên tựa vào lòng Chiến Li, bị anh ta tùy ý hôn môi.
Bờ môi sưng đỏ, và cả ánh mắt chột dạ của cô, tất cả mọi thứ. Đều khiến anh không cách nào bình tĩnh.
Tại sao Chiến Li đó lại theo dõi Diêu Hữu Thiên?
Người thành phố Y gia cảnh tốt đẹp, buông chuyện trong tay không làm, chạy đến theo dõi Diêu Hữu Thiên?
Nếu như bọn họ thật sự không có gì, sao Diêu Hữu Thiên lại mang vẻ mặt chột dạ?
Diêu Hữu Thiên: "Em không có. Em đã nói em không có, tại sao anh không tin em?"
"Tin em?" Cố Thừa Diệu gật gật đầu, đột nhiên cười: "Được, anh tin em. Có điều, anh muốn kiểm tra một chút."
Có ý gì?
Diêu Hữu Thiên còn chưa phản ánh lại, anh đã dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473125/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.