Editor: Xám
Làng du lịch đã sớm lắp đặt xong thiết bị. Nhân viên phục vụ bước đầu đã vào vị trí.
Người đứng trong đại sảnh hay ở bên ngoài, đến thở mạnh cũng không dám thở một hơi. Mặc dù nhân viên phục vụ huấn luyện nghiêm chỉnh vẫn chưa chính thức làm việc. Nhưng lại có năng lực tiêu chuẩn nhất định.
Chia ra đứng thành hai hàng song song, mắt không nhìn sang nơi khác.
Bầu không khí này, kéo dài đến tận phòng bao.
Phòng bao trang trí xa hoa cực kỳ lịch sự tao nhã, đâu đâu cũng có thể thấy sự tinh tế.
Khi Diêu Hữu Thiên nhìn bản vẽ đã cực kỳ kinh ngạc, chính thức trang hoàng xong, lại càng tán thưởng hơn.
Có điều hiện giờ, cô lại không có tâm trạng đi thưởng thức.
Trên chiếc bàn tròn lớn có thể chứa hai mươi người, vài vị trưởng bối ngồi ở vị trí phía trên, sắc mặt hơi nghiêm trọng.
Mà Cố Thừa Diệu ngồi ở vị trí bên cạnh cửa, mặt không biểu cảm.
Giữa bầu không khí im ắng, Diêu Hữu Thiên đi vào.
"Ba. Mẹ. Chú, thím." Chào hỏi qua vài vị trưởng bối, Diêu Hữu Thiên ngồi xuống bên cạnh Cố Thừa Diệu.
Đối diện với vẻ bất ngờ trong mắt anh, im lặng đưa tay ra nắm lấy tay anh. Dùng ánh mắt hỏi dò anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà điều cực kỳ bất ngờ là Cố Thừa Diệu nhẹ nhàng rút tay về, đẩy menu trên mặt bàn vào tay cô.
"Gọi đồ ăn đi. Bọn họ vừa mới xuống máy bay, hẳn là đói rồi."
Giọng điệu cực lạnh, nhạt đến tột cùng.
Nếu như không phải biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473155/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.