Cố chống người lên, nụ hôn tinh nghịch đặt lên bờ môi gợi cảm của anh.
Tình yêu phải đến từ hai phía, vì vậy từ trước đến nay Diêu Hữu Thiên không ngại làm người chủ động.
Thích thì cần phải thể hiện ra, yêu thì cần phải nỗ lực giành về mình. Cô vẫn luôn làm vậy, mong rằng sau này cũng thế.
Lướt nhẹ, rồi định rời đi bất chợt em bị níu lại.
Cố Thừa Diệu mở mắt nhìn cô, anh mới tỉnh, cả người vẫn còn dư vị thỏa mãn của tối qua.
Tâm trạng vui vẻ, khóe miệng cũng tươi tắn hơn hẳn: “ Mới sáng sớm đã đột kích anh rồi?”
“ Không được à?” Diêu Hữu Thiên dựa vào ngực anh, ngón tay không ngững vẽ vòng tròn: “ Chẳng lẽ anh bắt nạt em mãi mà em không được trả thù vài lần à?”
“ Bắt nạt?” Cố Thừa Diệu nhướn mày, bắt lấy bàn tay đang nghịch loạn: “ Anh bắt nạt em hồi nào?”
“ Không có sao?” Eo cô giờ này vẫn còn đau đây.
“ Có sao?” Bàn tay của Cố Thừa Diệu đặt trên lưng cô, khỏi nói anh cũng biết bây giờ chỗ ấy rất đau: “ Khó chịu không? Tại em tối qua quá nhiệt tình đấy?”
Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ bừng, Cố gắng hết sức gạt bàn tay của Cố Thừa Diệu đang đặt trên lưng mình ra: “ Anh nói sai rồi thì phải? Rõ ràng là tại anh tối qua quá ‘cầm thú’ ấy.”
“ Cầm thú?” Cố Thừa Diệu cười khẩy: “ Em có cần xem thử thế nào mới thực sự được gọi là ‘ cầm thú’ “ không?”
“ Không cần.” Diêu Hữu Thiên tránh bàn tay anh:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473170/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.