Trên cổ của Cố Thừa Diệu có mệt dấu hôn thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi.
Để chứng minh cho sự suy đoán của mình, cô đưa tay lật cổ áo sơ mi của anh ra.
Dấu hôn rõ nét đập vào mắt cô, ngày hôm qua nó còn chưa xuất hiện.
Tối qua anh cùng người phụ nữ ấy đã làm gì, không cần nói cũng biết.
Bạch Yên Nhiên không thể chịu nổi, dùng sức đẩy mạnh Cố Thừa Diệu ra: “ Đi ra, anh đi ra. Em không muốn nhìn thấy anh nữa, Cố Thừa Diệu, anh thật nhẫn tâm, sao anh có thể đối xử với em như vậy, sao anh có thể làm như vậy?”
CốThừa Diệu không lên tiếng, để mặc cho Bạch Yên Nhiên đẩy, anh chỉ biết đứng im.
Quả thực anh luôn có cảm giác tội lỗi và tự trách.
Vì tối qua lúc nhìn thấy Diêu Hữu Thiên mặc bộ đồ ngủ gợi cảm ấy, anh hoàn toàn quên mất Bạch Yên Nhiên.
Trong đầu anh chỉ cón mỗi Diêu Hữu Thiên.
Sự kiều diễm của cô, nụ cười của cô, vẻ đẹp của cô, toàn bộ thuộc về cô.
Thậm chí một chút ít về Bạch Yên Nhiên anh cũng không còn nhớ đến.
Vì vậy lúc đối diện với sự chỉ trích của Bạch Yên Nhiên, anh không thể nói lên một lời nào.
Cố Thừa Diệu nhiệt tình giống như ngày hôm qua, ngay đến bản thân anh mới thấy lần đầu tiên thì sao có thể nói rõ điều ấy với Bạch Yên Nhiên được chứ?
Trong lòng rất rối, rất rối.
Bạch Yên Nhiên lúc đầu còn đẩy Cố Thừa Diệu, đến cuối cùng lại thu tay về: “ Đúng, là lỗi của em, anh đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473169/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.