Hai cánh tay cô vùng vẫy không ngừng. Cố Thừa Diệu sợ cô làm chính mình bị thương chỉ còn cách giữ chặt cổ tay cô.
Cách này lại càng khiến cô giãy giụa kịch liệt hơn.
Cánh tay đang truyền nước kéo theo ống truyền và chai nước truyền rung lắc.
“ Yên Nhiên, Yên Nhiên em tỉnh lại đi, em đã an toàn rồi, không sao nữa rồi.”
“ Không, buông tôi ra.” Cổ tay bị nắm chặt, Bạch Yên Nhiên không ngừng giằng co, uốn éo.
Cố Thừa Diệu chỉ còn cách dùng sức hơn.
Bạch Yên Nhiên vùng vẫy không ngừng cuối cùng cũng chịu từ bỏ, cũng ngay thời điểm này thì cô mở mắt.
Đoạn ký ức hỗn loạn trong đầu khiến cả người cô hoảng loạn: “ A.”
Tiếng hét thất thanh ấy ngay khi nhìn ra là Cố Thừa Diệu thì ngưng bặt.
Cô thở hổn hển nhìn chằm chằm vào mặt của Cố Thừa Diệu hồi lâu.
“ Thừa Diệu?”
Cô ngước đầu, cả người được Cố Thừa Diệu ôm trong ngực.
Cô nuốt nuốt nước miếng, bất ngờ ôm chặt lấy Cố Thừa Diệu: “ Thừa Diệu là anh sao? Thật sự là anh sao? Không phải là em đang nằm mơ chứ? Đúng không? Thật sự không phải em đang mơ đúng không?”
“ Là anh, là anh, không phải là em nằm mơ, em đã an toàn rồi. Yên Nhiên em không sao rồi.”
“ Em, em….” Bạch Yên Nhiên kích động vô cùng, không thể thốt nên lời.
Cố Thừa Diệu buông cô ra, rót cho cô một cốc nước ấm.
Bạch Yên Nhiên nương theo tay anh uống hết nước trong cốc rồi mới ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đôi mắt sợ hãi, không thể tin nổi mà nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473175/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.