Thời tiết của thành phố Y đã bước vào cuối thu, gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh.
Trong cơn gió lạnh ấy Diêu Hữu Thiên kéo chặt chiếc áo khoác, xoay người liếc Cố Thừa Diệu một cái.
Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu lôi lên xe, nhìn những dãy nhà lướt vun vút hai bên khiến cô cảm thấy Cố Thừa Diệu rất khó hiểu.
“ Rốt cuộc là anh định đưa em đi đâu?”
Cố Thừa Diệu vẫn im lặng, đợi đến khi xe dừng lại, Diêu Hữu Thiên mới phát hiện ra anh lại đưa mình về nhà của họ.
Cô gần như là bị Cố Thừa Diệu xách lên nhà.
Tim Diêu Hữu Thiên đập thình thịch, cô thật sự không biết Cố Thừa Diệu định làm gì.
Vừa vào cửa, cả người đã bị Cố Thừa Diệu ép lên cánh cửa, còn chưa kịp định thần thì môi đã bị anh khóa chặt.
Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, nóng bỏng.
Cô bị anh hôn đến mức muốn ngạt thở.
“ Uhm….” Anh bị làm sao vậy?
Áo khoác bị anh cởi ra, lộ ra chiếc váy màu bạc, bàn tay to lớn không khách khí mà xé bỏ.
Bộ lễ phục chất liệu cao cấp cứ thế mà bị xé thành hai mảnh.
Bờ môi đặt trên môi cô di chuyển ra sau tai, giọng nói thâm trầm hơi lúc thường rất nhiều, còn kèm theo chút khàn: “ Vừa nhìn thấy em là anh đã muốn làm như vậy rồi.”
Cái gì.
Diêu Hữu Thiên không kịp phản ứng, tay anh, môi anh giống như toát ra ma lực.
Dáng vẻ gấp gáp của anh khiến cô hơi bất ngờ lại có chút buồn cười.
Cô khiến anh mất bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473179/chuong-142-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.