Cố Thừa Diệu đã nghĩ, Diêu Hữu Thiên làm nhiều lần anh đều không thèm quan tâm thì cô sẽ tự bỏ cuộc thôi.
Ai biết được tối nay Diêu Hữu Thiên vẫn tiếp tục…..
Nhớ đến tâm trạng mình lúc nhìn bữa sáng hôm nay, Cố Thừa Diệu đột nhiên đứng bất động tại chỗ.
“ Anh về rồi à? Rửa tay xong thì có thể ăn cơm được rồi.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, rất ấm áp.
Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào anh, cơ thể của Cố Thừa Diệu dính chặt tại chỗ.
Định quay người bỏ đi như mấy hôm trước, nhưng lại thấy hành đồng của mình quá trẻ con.
Cộng thêm nơi này là nhà anh, dựa vào cái gì phải trốn tránh Diêu Hữu Thiên? Nếu đi thì là cô phải đi mới đúng.
Nhìn những món ăn trên bàn, Không thể không nói Diêu Hữu Thiên rất hiểu mình, đều là những món anh thích.
Như thế thì sao?
Lẽ nào cô tưởng rằng nấu cho anh một bữa cơm thì anh sẽ bị cô mua chuộc hay sao?
Mơ đi nhé.
Diêu Hữu Thiên thật ra có chút căng thẳng khó hiểu. Cô sợ Cố Thừa Diệu giống như ngày hôm ấy, căn bản không hề ăn mà đi mất.
Vì vậy tùy ý mà không để ý đến anh nữa, tự lấy cho mình bát cơm sau đó ngồi xuống.
Một phút, hai phút, năm phút sau Cố Thừa Diệu cuối cùng cũng ngồi trên bàn ăn.
Anh múc một bát canh, uống thử…..
Phát hiện mặc dù không thể so với đầu bếp cao cấp nhưng cũng được coi là ngon mắt, hương vị hay màu sắc đều có đủ.
Im lặng, Cố Thừa Diệu tự nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473200/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.