Editor: Xám
Cơ thể Diêu Hữu Thiên nảy khỏi giường hai lần mới ổn định được.
Hô hấp vẫn hơi gấp gáp, trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng phủ đầy sắc hồng.
Mắt hạnh của cô vẫn có ánh nước, nhìn khuôn mặt mang theo vẻ mờ mịt của Cố Thừa Diệu một cái, chỉ một cái thôi đã không bỏ lỡ phần dưới lớp khăn tắm của anh. Nơi ấy đã phồng lên ——
Khuôn mặt cô lại đỏ lên, khẽ cắn môi, cụp mắt xuống, không dám nhìn.
Cứ như vậy, lúc này Diêu Hữu Thiên mắt ẩn tình, môi ngậm nụ cười, khuôn mặt lộ ra phong thái mị hoặc đã được người khác yêu thương.
Ngay vào lúc Diêu Hữu Thiên cho rằng anh sẽ nhào lên, nắm tay của anh siết chặt lại, không nhìn Diêu Hữu Thiên, rời đi cực nhanh.
Cơ thể vốn hơi nóng của Diêu Hữu Thiên từ từ lạnh đi.
Mệt mỏi ngã mình xuống giường. Khuôn mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng, lại có một chút mất mác.
Hình như, màn dụ dỗ bằng sắc đẹp của cô đã thất bại rồi.
.............................. &........................
Sáng sớm, Diêu Hữu Thiên dậy rất sớm làm bữa sáng.
Mặc dù có chút chán nản với việc tối hôm qua mình không quyến rũ thành công Cố Thừa Diệu.
Nhưng tương lai còn dài, cô vẫn rất tin tưởng bản thân mình, huống chi rõ ràng Cố Thừa Diệu đã có phản ứng rồi.
Đặc biệt chuẩn bị sandwich, cà phê mà Cố Thừa Diệu thích ăn, ngoài ra chuẩn bị thêm sữa bò, bánh mì.
Hẳn là anh sẽ thích bữa sáng kiểu Tây đúng không?
Có điều, Diêu Hữu Thiên không đợi Cố Thừa Diệu, cô đến gõ cửa phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473203/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.