Cố Thừa Diệu chưa bao giờ lâm vào tình trạng này, mỗi một giây phút trôi qua giống như cả năm vậy.
Đợi mãi mới đến lúc Uông Tú Nga nói mệt kết thúc buổi ngắm trăng dài đằng đẵng này, anh dùng tốc độ nhanh nhất lôi Diêu Hữu Thiên về phòng.
Diêu Hữu Thiên biết Cố Thừa Diệu nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn.
“ Diêu Hữu Thiên, lần sau không cho phép cô làm vậy nữa…”
“ Làm cái gì? “ Diêu Hữu Thiên giả ngốc, chớp chớp mắt nhìn Cố Thừa Diệu.
Chơi vui thật, lúc trước sao cô không phát hiện ra, Cố Thừa Diệu giống như họng sung vậy, vừa đốt là đã nổ rồi?
Uhm, lần sau nhất định phải lợi dụng điểm này.
“ Không cho phép cô….” Cố Thừa Diệu nghiến răng: “ Không cho phép cô làm giống như ngày hôm nay.”
“ Anh là đang nói không cho phép em đút bánh trung thu cho anh ăn à?” Diêu Hữu Thiên gật đầu, thái độ giống như đang hối lỗi: “ Được được, em biết rồi, lần sau em sẽ không đút bánh Trung Thu cho anh ăn nữa.”
Cô không nói còn đỡ, vừa nói thì măt Cố Thừa Diệu mặt càng tái mét.
“ Ai cần cô đút? Cái gì cũng không co cô đút.”
Hành động thân mật như thế, người phụ nữ này da mặt dày cỡ nào mà dám làm được nhỉ?
Hét xong, anh mới phản ứng kịp, hình như cái này không quan trọng, quan trọng là: “ Diêu Hữu Thiên, lần sau cô tránh xa tôi ra một chút.”
Không sai, đây mới là điều quan trọng.
Anh như tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/1473215/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.