Editor: Xám
“Nói đi. Ba hung dữ chỗ nào?”
Cố Thừa Diệu ôm cơ thể nhỏ bé của con trai trên tay. Để bé nhìn thẳng vào mình.
Nói thế nào anh cũng là ba của bé mà? Sợ hãi như thế để làm gì?
Anh không dọa Cố Dịch Phàm như vậy còn may, anh vừa hỏi như thế, âm lượng rõ ràng không tính là cao, nhưng cũng khiến Cố Dịch Phàm sợ sệt vô cùng.
Theo bản năng nhòm về phía Diêu Hữu Thiên: “Mẹ.”
,
Dáng vẻ giống như cầu cứu của bé, khiến cho Cố Thừa Diệu càng thêm không vui.
Thằng nhóc này cũng làm quá rồi.
Đã về nhà hơn nửa tháng rồi, vẫn sợ anh như vậy.
“Không được gọi mẹ, gọi ba. Con gọi ba một tiếng ba, ba sẽ thả con ra.”
Mặc dù tuổi của Tiểu Phàm Phàm còn nhỏ, nhưng là điển hình của ăn mềm không ăn cứng.
Bàn tay nhỏ không ngừng huơ kịch liệt hơn: “Không cần, tôi không cần. Chú bỏ ra. Bỏ ra!”
,
“Thừa Diệu. Anh đủ rồi.” Diêu Hữu Thiên sợ muốn chết, rất sợ Phàm Phàm lại giống như lần trước, đặt cái đĩa trên tay xuống.
Cô đưa tay ôm người của Tiểu Phàm Phàm qua, ánh mắt trừng về phía Cố Thừa Diệu mang theo mấy phần bất mãn.
“Anh đừng dọa nó nữa.”
“Làm sao mà dọa được? Gan nhỏ như thế, vừa hay phải luyện tập một chút.” Cố Thừa Diệu nói xong lại định vươn tay ra.
Cố Dịch Phàm ôm thật chặt cổ Diêu Hữu Thiên, làm thế nào cũng không chịu cho Cố Thừa Diệu ôm.
“Được rồi.” Diêu Hữu Thiên ôm chặt con trai, về phương diện này, cô hoàn toàn đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-mong-manh-chong-truoc-qua-ngang-tang/609894/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.