Phía sau, xa Mạc Cảnh Hiên không ngừng tăng tốc đuổi theo. Hai chiếc xe nối đuôi nhau trên đường lớn mà không biết rằng phía trước là vực sâu.
Thuộc hạ bên phía Mạc Cảnh Hiên nhìn bản đồ lo lắng báo cáo: "Mạc tổng, không xong rồi phía trước là vực núi."
Hơi thở Mạc Cảnh Hiên ngày một nặng nề hơn. Anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đầu dây bên kia mau chóng nhấc máy.
"Thả cô ấy ra, tôi sẽ chừa cho bà một đường sống."
"Mày đừng có mơ. Hôm nay nếu có chết thì nó sẽ lót đường cho tao."
"Phía trước là vực núi, bà dừng xe lại đi."
Lê Doãn cười khinh bỉ, "Mày lừa ai hả?"
Cứ như thế bà ta ung dung lái xe về phía trước. Trong đầu bà ta cứ nghĩ rằng chỉ cần Thiên Tâm còn ở đây Mạc Cảnh Hiên sẽ không dám làm bừa. Đợi một lúc nữa người của bà ta đến tiếp ứng, thì bà ta dễ dàng bắt hết tất cả.
Nhưng khi nhìn lại phía trước, quả thật là đường cùng. Lúc này Lê Doãn mới hoảng hốt quăng điện thoại đi, điều chỉnh tay lái rồi đạp thắng nhưng không được. Chiếc xe cứ thế lau về phía trước.
Bà ta hốt hoảng nói: "Chết tiệt, thắng xe hư rồi."
Thiên Tâm chớp lấy cơ hội bà ta phân tâm nhào tới lấy điện thoại gấp gáp nói: "Cảnh Hiên. Mặc kệ em, sau này anh nhất định phải sống thật tốt đấy. Em sẽ đòi lại những gì bà ta nợ chúng ta."
Lê Doãn bất lực nhìn Thiên Tâm, bà ta không thể bỏ tay lái mà nhào đến lấy lại điện thoại, bà ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-ngot-ngao-vo-yeu-em-that-dep/1256551/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.