Hôm sau, Thiên Tâm tỉnh dậy đã 8 giờ.
Đêm qua nhờ anh ân cần chăm sóc mà cô hồi phục rất tốt. Giờ này có lẽ anh đã đến Mạc thị rồi. Một chút tủi thân có lẽ là do khi bệnh con người trở nên rất nhạy cảm. Thêm việc ở kiếp trước cô không có cảm giác an toàn bây giờ có được thì lại muốn nhiều hơn.
Nhưng anh không thể vì cô mà bỏ mặc tất cả được. Dù sau cô đối với anh cũng không quan trọng như vậy.
Định xuống giường thì cửa phòng mở ra, Mạc Cảnh Hiên bê bát cháo vào. Thấy anh cô sửng sờ trong giây lát. Anh đặt bát cháo xuống bàn, bước đến sờ trán cô.
- Còn không khỏe chỗ nào không?
Cô ngây ngốc nhìn anh, rồi lắc đầu.
- Sao? Sốt đến ngốc luôn rồi hửm?
Nhớ lại lí do khiến mình bệnh thì cơn tức trong lòng dâng lên. Cô lườm anh, nói:
- Tối hôm qua nếu không phải vì anh thì em đâu có bệnh. Hôm nay lại ân cần như thế, đừng nghĩ em sẽ dễ dàng tha cho anh.
- Đều tại anh, bây giờ anh sẽ phục vụ em như một bà hoàng để chuộc lỗi được chứ?
Điều quan trọng với anh bây giờ là phải dỗ dành cô, đợi cô hết bệnh anh sẽ từ từ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
Khóe miệng Thiên Tâm cong cong khi nghe những lời anh nói, phải nói cô cực kỳ đắc ý.
- Hừ. Mau bế bổn cung đi đánh răng rửa mặt.
Anh nhanh chóng bế cô vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cốc nước đưa cho cô. Nhưng Thiên Tâm không nhận lấy.
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-ngot-ngao-vo-yeu-em-that-dep/1256632/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.