Chỉ trong vài giây, cô đã dời ánh mắt đi, tiếp tục lục tìm ở ngăn tủ tài liệu khác.
Cuối cùng, cô tìm thấy trong một kẹp giấy có ghi những từ khóa mà thư ký vừa nói, cô mang đến cho anh ta xem, “Là cái này đúng không?”
Thư ký nhìn qua, gật đầu, “Đúng rồi, còn có một bản số liệu nữa.”
Tần Mạn nhíu mày, chỉ tìm cái kế hoạch này đã mất khá nhiều thời gian, còn phải tìm thêm một cái nữa.
Cô có chút tức giận.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô thay đổi, thư ký biết chắc cô đã chán nản.
Dù sao phòng làm việc lớn như vậy, tài liệu nhiều thế này, tìm kiếm thật sự rất mệt.
“Thưa phu nhân, hay là cô hỏi Tổng giám đốc xem tài liệu để ở đâu?” Anh ta đề nghị.
“Tài liệu đó trông như thế nào?”
“Là một bảng số liệu thông thường, giấy A4.”
“Chỉ là một tờ giấy?”
Thư ký gật đầu.
Cô quyết định không làm khó mình nữa, tiếp tục gọi điện cho Tống Thừa Dương, “Cái bảng số liệu đó ở đâu…”
“Bảng số liệu điều khiển.” Thư ký nhắc.
“Ồ, bảng số liệu điều khiển, anh hỏi Hách Nghiễn Trì xem anh ấy để đâu?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng nói trầm ấm của Hách Nghiễn Trì vang lên, “Trong ngăn kéo thứ ba bên phải của bàn làm việc, trong một kẹp giấy màu xanh.”
Tống Thừa Dương nói, “Phu nhân, cô nghe thấy không?”
“Không, anh nói lại đi.”
Tống Thừa Dương: “…”
Anh mở loa ngoài rồi mà?
Lời phu nhân nói, Hách tổng cũng có thể nghe thấy, anh không tin phu nhân không nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-nong-chay-can-hi/2715781/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.