“Em không hận anh sao?” Diệp Phồn hỏi.
Anh là con trai duy nhất của Diệp gia, từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục tinh anh bậc nhất, sở hữu mọi tài nguyên do tổ tiên Diệp gia gây dựng nên.
Từ bé đã là anh em thân thiết với Lục Hạo Đình và những người kia, sống trong tầng lớp thượng lưu nhất của Đế Đô.
Còn Diệp Cẩn, từ nhỏ đã sống dưới đáy xã hội, phải tự mình bươn chải để có được vị trí như hôm nay.
Thậm chí, nếu không phải vận may đưa cậu ta gặp được Cố Vân Tịch, thì cho dù có tài năng đến đâu, Diệp Cẩn cũng phải mất ít nhất mười năm phấn đấu mới có thể chen chân vào tầng lớp này.
Mà những thứ ấy, Diệp Phồn vừa sinh ra đã có sẵn trong tay.
Không phải vì anh giỏi hơn Diệp Cẩn, mà đơn giản chỉ vì… anh được sinh ra trong Diệp gia chính thống.
Diệp Cẩn nhún vai, cười rất nhẹ nhàng: “Hồi nhỏ, em có hận chứ. Nhưng sau này lớn lên, biết rõ chuyện giữa ba mẹ mình rồi, cái hận đó dần dần cũng phai nhạt.”
“Em từng nghĩ mẹ mình là nạn nhân bị phu nhân nhà giàu chèn ép, giống như mấy tình tiết trên phim ấy. Mẹ em sinh ra thấp kém, hiền lành lương thiện, còn người đàn ông kia thì vì sự nghiệp mà cưới thiên kim tiểu thư nhà giàu, rồi phu nhân nhà giàu nhẫn tâm đuổi mẹ em đi…”
“Nhưng sau này, khi nghe mẹ kể lại một số chuyện, em dần dần nhận ra không phải vậy.”
“Đến khi em thật sự đến Đế Đô, tận mắt thấy người đàn ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tai-sinh-luc-thieu-cung-chieu-co-vo-bac-si-bi-an-tan-troi/2739434/chuong-1087.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.