Ở Đế Đô, anh vẫn còn ông bà, còn anh em, người thân, không nỡ rời xa. Nhưng anh lại càng không thể buông tay Vân Tịch. Cuối cùng, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể chọn ở lại bên cô, ở lại Gia Cát gia suốt mấy năm trời.
Bây giờ, Vân Tịch nguyện ý cùng anh trở về, anh còn tưởng trong lòng cô sẽ có phần không vui, sẽ lưu luyến nơi ấy. Nào ngờ, cô lại nói: so với Gia Cát gia, cô cảm thấy bản thân có cảm giác thuộc về Đế Đô nhiều hơn.
Thì ra, người cô muốn gắn bó lâu dài nhất chính là anh.
Nhận ra điều đó, trong lòng Lục Hạo Đình dâng lên một niềm hạnh phúc không thể diễn tả thành lời.
…
Bên phía Lục gia, tiểu Phi Phi không buồn ngủ, đôi chân nhỏ xíu tung tăng khắp nơi, lon ton đi vòng quanh trong sân, cuối cùng lại chạy đến phòng của Lục Hạo Vũ.
Lục Hạo Vũ vừa ăn cơm xong, không có việc gì làm, đang đứng trước cửa sổ đọc sách. Thấy cô bé đứng lấp ló ngoài cửa, cậu lập tức mỉm cười, chìa tay ra gọi: “Lại đây!”
Tiểu Phi Phi chẳng hề ngại ngùng, chạy vèo tới, được chú hai bế lên, ngồi gọn trong lòng.
Lục Hạo Vũ nhìn cô bé cười hỏi: “Không buồn ngủ sao? Sao chưa đi nghỉ trưa?”
Tiểu Phi Phi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh tròn xoe: “Mẹ cháu bảo chú nhỏ rất thông minh, mà cháu cũng thông minh, nên cháu tới xem thử chú nhỏ như thế nào!”
Lục Hạo Vũ hơi sững người: "Liên quan gì đến chuyện này nhỉ?"
“Thế mẹ cháu thường nhắc đến chú
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tai-sinh-luc-thieu-cung-chieu-co-vo-bac-si-bi-an-tan-troi/2756411/chuong-1091.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.