Mạnh Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi: “Không cần làm phiền anh đâu, em…”
Lục Hạo Vũ ngắt lời cô: “Đừng khách sáo với anh. Em cứ như vậy mãi, anh lại thấy… em không hài lòng về anh đấy!”
Mạnh Ngọc Yên: “…”
Không hài lòng…?
Cô nhìn gương mặt điềm đạm, chính trực của vị “học trưởng” trước mắt, cảm thấy câu nói đó… hình như có ẩn ý gì khác thì phải. Mình nghĩ bậy rồi sao…?
Lục Hạo Vũ nói tiếp: “Chuyện của nhà em, tùy em quyết. Nếu em muốn đòi lại thì anh sẽ tìm người giúp em. Nhưng tạm thời, sống bên ngoài sẽ tốt hơn nhiều.”
“Với tình trạng của Tiểu Trạch, rõ ràng là do bị tổn thương từ nhỏ. Nó còn bé như vậy, cứ phải sống mãi trong môi trường đáng sợ đó chẳng tốt chút nào. Một mái nhà ấm áp mới giúp ích cho việc hồi phục của nó.”
“Em còn phải đi học nữa, mà về nhà thì xa. Anh đã tìm cho em một chỗ ở gần trường, đi lại thuận tiện. Trường học của Tiểu Trạch cũng ở gần đó, sau này em đón nó tan học cũng dễ.”
Mạnh Ngọc Yên kinh ngạc đến sững người: “Học trưởng… anh đã sắp xếp trường học cho Tiểu Trạch rồi sao?!”
Lục Hạo Vũ gật đầu: “Ừ.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Mạnh Ngọc Yên lo lắng, không giấu được sự bất an trong lòng.
Trường học gần khu đại học của cô đều là trường danh tiếng, muốn vào được chẳng khác gì phải tranh nhau đến vỡ đầu. Học phí mỗi năm đều rất cao, cô không thể nào gánh nổi.
Cô hiểu rõ ý anh, chắc chắn là sẽ giúp cô chi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tai-sinh-luc-thieu-cung-chieu-co-vo-bac-si-bi-an-tan-troi/2756457/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.