Tròn một đêm Tuyên Hòa chưa ngủ.
Cậu gắt gao mở to mắt, nhìn một lần lại một lần, thẳng đến khi nhớ kỹ từng câu từng chữ vẫn không dừng lại. Quả thật cậu ngủ không được, trong đầu dường như tràn ngập một loại cảm giác hưng phấn cùng hoảng loạn quái dị, cậu nhớ đến một số chuyện mà đáng lẽ phải quên rồi, nhóm bắt cóc cậu có khoảng bốn, năm người, cầm đầu là một nam nhân cậu cảm thấy quen mặt đến kỳ lạ, còn có một số chuyện xảy ra trên đường trốn chạy.
Tuyên Hòa nằm trên giường, lăn qua lộn lại, tới hừng đông, cậu liếc nhìn thời khóa biểu, không chút do dự quay đi. Có một số việc, cậu cần suy nghĩ.
Cậu có thể xin giúp đỡ, nhưng Tương Trữ Chiêu sẽ đồng ý giúp sao? Vấn đề này chính cậu cũng cảm thấy có chút dư thừa; đương nhiên Tương Trữ Chiêu sẽ giúp, cho dù vừa mắng cậu “Ngu ngốc” vừa hung hăng trừng mắt nhìn cậu, nhưng anh chắc chắn sẽ không từ chối cậu.
Lúc này Tuyên Hòa cơ hồ cảm thấy có chút bối rối… Nếu nhờ Tương Trữ Chiêu giúp, chắc chắn, việc cậu che giấu sẽ bị biết được, hơn nữa còn giống như gánh hàng rong không hề che đậy trước mọi con mắt, cậu cảm thấy lo ngại về việc này. Cậu muốn tin tưởng Tương Trữ Chiêu, nhưng nếu anh biết chuyện này, còn có thể đối xử tốt với cậu giống như mấy ngày nay sao?
… Cậu không thể chịu đựng nổi bị Tương Trữ Chiêu vứt bỏ.
Ước chừng đến giữa trưa, Tương Trữ Chiêu đã về. Kỳ hạn công tác của anh đã chấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tam-duoc/363324/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.