Buổi tối hôm đó, ở trong khách sạn vô luận nói thế nào cũng không thoải mái, Tuyên Hòa nằm ở bên cạnh Tương Trữ Chiêu, thế nhưng đêm không ngủ được; ở trong phòng hắc ám, cậu dựa vào ngọn đèn đường mỏng manh ngoài cửa sổ nhìn trần nhà.
Cậu nhớ tới nam tử chân thọt mình nhìn thấy trong nhà hàng lúc sáng, nhớ tới bộ dáng mười mấy năm trước của người kia, nguyên bản cái loại cảm giác áy náy khắc sâu tận xương lại kỳ dị biến mất; trên thực tế cậu chưa bao giờ ăn năn việc mình làm năm đó, nếu không làm vậy, chỉ sợ chính cậu sẽ bị vứt xác ở vùng hoang vu dã ngoại, nhưng không phải cậu muốn , mà là do tình huống bất đắc dĩ, hiện tại biết được người kia còn sống, chỉ là thọt một chân, cậu đã có thể an tâm.
Mà Tương Trữ Chiêu ngay từ đầu không nói gì, cứ như vậy mang cậu đến đây, trừ bỏ kinh ngạc và an tâm, Tuyên Hòa không biết nên làm sao xác định cảm giác trong lòng mình.
Cậu bị người đàn ông xấu tính này dùng tâm tư cẩn thận phỏng đoán, dùng phương thức thích hợp nhất đối đãi, cậu biết mình hẳn là vui mừng, rồi lại bởi vậy ẩn ẩn cảm giác được sợ hãi.
Tuyên Hòa chưa bao giờ được đối xử như vậy, chưa bao giờ được yêu như vậy, cậu không biết nên làm thế nào để đáp lại đối phương.
Cậu vì Tương Trữ Chiêu cắt móng tay, vì Tương Trữ Chiêu sấy tóc, vì xấu tính của Tương Trữ Chiêu mà làm nhân nhượng.… Nhưng dù vậy, thực ra người được trân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tam-duoc/363326/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.