Bả vai run rẩy, nước mắt nhỏ xuống, trên mặt đất đọng lại từng giọt nước mắt, Ninh Tự Thủy bị đè nén một tuần lễ, nước mắt giống như dây trân châu bị dứt, mãnh liệt rơi xuống.
Lách cách, Y tá trẻ đợi bên ngoài có chút lo lắng!
"Ninh tiểu thư, cô làm sao vậy?"
Y tá trẻ xông tới, nhìn thấy Ninh Tự Thủy ngã quỳ trên mặt đất, sợ hãi, lập tức chạy tới, muốn đỡ Ninh Tự Thủy lên. Nhưng không biết hơi sức từ đâu, Ninh Tự Thủy dùng sức đẩy Y tá trẻ ra, gầm nhẹ: "Đừng đụng tôi, đừng lo cho tôi, cũng không muốn chăm sóc tôi!"
Cô vô dụng như vậy, không đáng giá để người khác giúp cô.
"Ninh tiểu thư. . . . . ."
"Tôi nói đừng lo cho tôi!"
Ninh Tự Thủy ở chỗ này hơn một tuần lễ, cho tới bây giờ, chưa từng lớn tiếng qua lại với người khác, Ninh Tự Thủy vẫn dịu dàng lễ phép đối đãi với người khác, trong lúc nhất thời, lửa giận của cô khiến Y tá trẻ ngẩn người tại chỗ, không biết nên làm gì. Sững sờ, trong đầu chỉ có một ý niệm thoáng qua, Ninh tiểu thư bị làm sao, nếu không. . . . . .
Thân thể không khỏi run lên, Ninh Tự Thủy cúi thấp đầu cũng không phát hiện Y tá trẻ khác thường. Tiếng bước chân sau lưng rời đi, Ninh Tự Thủy tự giễu cười một tiếng, chính xác, cô không đáng giá để bất cứ ai đối xử tốt với cô. . . . . .
Cô biết không nên nổi giận với Y tá trẻ, dù sao ở chỗ này, bọn họ đối xử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315474/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.