Ninh Tự Thủy liếc cô ta một cái, muốn cười lạnh cũng cười không nổi. Nhìn thấy Dương Lưu Vân nghĩ đến chuyện nghe được ở ngoài thư phòng, cảm thấy buồn nôn, mai mỉa.
Vẻ mặt Kỷ Trà Thần âm trầm đáng sợ, từ trong tay Dương Lưu Vân cầm lấy giấy thỏa thuận li hôn không nói hai lời xé nát bấy. Ninh Tự Thủy cả kinh: "Kỷ Trà Thần, anh. . . . ."
"Ly hôn thành toàn cho cô? Xin lỗi, tôi không làm được." Con ngươi sắc bén của Kỷ Trà Thần khóa chặt ánh mắt sưng đỏ của cô, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia nghi ngờ, dường như cô khóc; xảy ra chuyện gì, cô lại chủ động nhắc tới ly hôn? Thái độ vẫn kiên quyết như thế.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy không hiểu, rõ ràng hắn muốn lựa chọn Dương Lưu Vân, tại sao còn không chịu ly hôn? Vì trả thù mình sao? Trả thù cái gọi là "Phản bội" sao? Trong lời của hắn, cô nghe đều hiểu. Ngón tay khẽ run,nhẫn cưới trên ngón tay chưa từng rút ra, chính hắn vì cô đeo lên, từ từ tháo ra, trái tim đang bị xé nát từng mãnh, không nở cũng tốt, cô phải dứt bỏ.
Cô yêu Kỷ Trà Thần, yêu đến mất đi mình; nhưng lại không có biện pháp ở lại nơi này chịu đựng đoạn hôn nhân còn chưa chính thức kết thúc thì hắn cùng với Dương Lưu Vân xảy ra quan hệ; ô nhiễm đoạn cảm tình này, cũng dơ bẩn hôn nhân của bọn hắn.
Kỷ Trà Thần nhìn động tác của cô, ánh mắt càng thêm sắc bén, mím chặt môi nói: "Ninh Tự Thủy, cô tháo chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315486/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.