"Thần, anh thật giỏi. . . . . . A. . . . . . Cái đó thật lớn. . . . . . Em thật thích. . . . . ."
"Ưmh. . . . . . Em muốn chết. . . . . . Thần thật là lợi hại a. . . . . . A. . . . . . Ừ. . . . . ."
Ninh Tự Thủy đôi tay che miệng của mình, sợ mình khóc thành tiếng kinh động hai người họ. Một khắc kia, cô thật rất muốn đẩy cửa ra, vào chất vẫn bọn họ đang làm cái gì? Tại sao lại làm ra chuyện như vậy trong nhà? Như vậy cô làm sao chịu đựng nổi.
Nhưng cô kìm nén cái ý niệm này, cô không thể, cũng không thể đi vào. . . . . .
Tâm, rất đau; giống như là bị người ta cầm nhọn đâm từng nhát một vào tim cô, đem xương thịt cô đều róc ra; hiểu lầm của hắn, cô cam chịu, thương thế của hắn hại, cô quên được, hắn vô tình, cô bao dung. . . . . .
Nhưng vì cái gì cuối cùng đổi lấy một lần lại một lần hắn tổn thương cô? Rõ ràng cùng Dương Lưu Vân ở chung một chỗ, vì sao lại không thả cô?
Bọn họ ấp áp một chỗ, thân thể hòa trộn, linh hồndung hợp.
"A. . . . . ." Cuối cùng tiếng ngâm yêu kiều lên cao triều của cô gái, thấp thở gấp rên rỉ lần lượt thay đổi cùng nhau, trong không khí hình như cũng tràn ngập mùi ngai ngái. Người bên trong thư phòng không nhận ra có người ở bên ngoài, lửa nóng triền miên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-nhan-tri-mang-gap-go-trum-mau-lanh/2315488/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.