Thành Đôn Hoàng.
Gã chưởng quầy mập vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc như thường lệ, trên bàn đặt ba chén rượu. Ngón tay hắn mân mê vành chén, thần sắc căng thẳng. Trên bậc thềm vọng đến tiếng bước chân nặng nề “hự hự”, hắn thầm nghĩ: Đến rồi.
“Thu lại đi.”
Thập Nhị có phần khó hiểu. Từ sau khi cô gái nói lắp kia rời đi, mỗi lần uống rượu, các chủ đều rót đủ ba chén, nhưng rõ ràng chỉ có một mình người uống. Hắn thở dài, nhấc hai chén rượu chưa động đến mang đi. Chắc là bởi suốt một năm nay, trong các quá vắng vẻ, hiếm hoi mới có một vị khách, lại còn là một vị khách xem ra khiến họ bị lỗ vốn, nên dĩ nhiên sẽ chẳng thể nhanh chóng quên được.
Vừa mới vén rèm sau bếp, một chén rượu trên bàn bất ngờ đổ nghiêng. Thập Nhị lập tức cúi đầu, thấy rượu đổ ra lại trở nên vẩn đục, hắn hoảng hốt quay người định báo cho các chủ, nhưng ngay lập tức lại chạm mặt mụ già bẩn thỉu ở Quỷ Thị, chống một cây gậy còn cao hơn người bà ta một đoạn, lững thững bước qua ngưỡng cửa.
Đôi mắt của mụ ta đục ngầu, giống hệt chén rượu vẩn đục trong khay hắn đang bưng. Bà ta nhìn vẻ mặt hắn, nhe răng cười, hàm răng vàng khè lộ ra giữa khuôn mặt đầy nếp nhăn khiến bà ta càng thêm vẻ từng trải phong sương.
Thập Nhị rùng mình, chuyện rượu biến đục, đợi bà ta rời đi rồi nói sau.
“Các chủ.”
Bà lão họ Thang đứng bên bàn, lưng còng đến mức chỉ cao hơn mặt bàn trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899437/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.