Mưa rền rĩ mấy ngày cuối cùng không biết đã tạnh từ lúc nào, chỉ còn mái hiên nhỏ vẫn nhỏ từng giọt tí tách. Sau cơn mưa trời lại sáng, hơi ẩm phả ra lại càng nồng nặc hơn.
Đồng Quang từ từ mở mắt, tay hơi nâng lên xoay nhẹ một hạt chuỗi Phật đỏ rực, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Ba người đối diện không đoán nổi tâm tư của hắn. Dù sao thì Tôn chủ Đồng Quang đối với bọn họ cũng chỉ là nhân vật từng nghe danh. Về sau, nhiều năm hắn rất ít khi rời khỏi nàngn Luân, khiến những hậu bối trẻ tuổi này càng khó có cơ hội gặp mặt.
Cho nên, đây xem như là lần đầu chính thức diện kiến.
Ôn Niệm Nam vẫn cúi đầu, lưng thẳng tắp, lặng lẽ đợi Đồng Quang mở lời.
Tạ Tri An hành lễ một cái, rồi kéo Quan Nam đang đứng đờ đẫn phía trước:
“Quan Nam, hành lễ đi, Quan Nam!”
Quan Nam hất tay hắn ta ra, cúi đầu: “Quan Nam ở thành Đôn Hoàng, bái kiến Tôn Chủ.”
Giọng nói phát ra như nghiến từ kẽ răng. Đồng Quang khẽ cười một tiếng, nhún vai: “Được rồi, đứng lên đi.”
Hắn xoay người bước vào trong, đi được vài bước lại dừng lại, nghiêng đầu hỏi:
“Phải rồi, hạt xá lợi Phật này… là của ngươi sao?”
Quan Nam nhìn thấy hạt chuỗi đỏ kia ở đầu ngón tay hắn, nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Y siết chặt phần còn lại trong tay, đám chuỗi ấy mới chỉ một khắc trước còn lạnh rồi nóng bất thường. Khi cầm lên, thậm chí y cảm thấy như chúng đang… thở.
Chuỗi hạt này vẫn luôn ở bên y, còn một hạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-quy-di-son-thanh/2899474/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.