Bộ lông xù lên của Trần Lâm Hổ nay đã được vuốt xuôi. Sáng sớm hôm sau, cậu bật dậy khỏi giường để rửa mặt. Hôm nay là thứ Hai, phải về trường, trước khi đi, cậu chạy lên tầng hai lấy máy tính bảng của mình.
Lão Trần dậy sớm hơn cậu, đang tập thể dục trong sân nhỏ. Trần Lâm Hổ đứng ở cửa nhìn ông, chợt nhận ra ông già thật rồi. Hồi bé còn chơi trò bịt mắt bắt dê trong khu tập thể, ông còn chạy điên cuồng được, giờ tập thể dục dưỡng sinh cho người già mà phải từ từ duỗi tay uốn chân.
"Ông ơi," Trần Lâm Hổ gọi, "Con đi học đây."
Lão Trần vừa nhún nhảy theo nhịp vừa đáp: "Đi đi!"
Trần Lâm Hổ lại nói: "Con phải lên tầng hai lấy đồ đã."
"Lấy cái gì mà lấy, hôm qua chẳng phải đã dặn đừng có làm phiền thầy Trương à?" Lão Trần tặc lưỡi, "Mày phiền phức thật, dặn rồi mà mới đây quên sạch hết rồi hả?"
"Không có, lời ông dặn sao con dám quên," Trần Lâm Hổ nhìn ông, môi khẽ mấp máy, trong lòng hồi hộp nhưng vẫn cố nói, "Trương Huấn không thấy con phiền đâu. Anh ấy rất tốt, con cũng thích... ở chỗ anh ấy, xem phim đọc sách các thứ."
Lão Trần đang giơ tay, quay đầu nhìn cậu.
Mặt trời cuối tháng Năm đã treo lơ lửng trên trời, chiếu lên cái đầu trứng luộc của ông già như một bóng đèn lớn.
Trông cũng giống như ánh đèn chiếu thẳng vào mặt trong phòng thẩm vấn, khiến Trần Lâm Hổ có chút bồn chồn lo lắng.
Đêm qua cậu đã suy nghĩ cả đêm, cảm thấy không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-tre-dai-tam-oan-qua-cuong/2280043/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.