Tiếng còi xe inh ỏi làm Trương Huấn giật mình tỉnh giấc. Anh mở mắt ra, thấy mũ áo khoác không biết từ khi nào đã trùm kín đầu mình. Qua khe hở, anh thu vào mắt dòng xe cộ tấp nập và đèn đường phía xa, lúc này mới nhận ra mình vẫn đang ngồi sau chiếc xe đạp điện nhỏ.
Tấm lưng Trần Lâm Hổ ấm áp khiến Trương Huấn cứ ngỡ mình đang nằm trên một tấm chăn điện. Áo khoác Trần Lâm Hổ như chiếc lều, bao bọc anh sát rạt vào lưng cậu.
Trần Lâm Hổ vẫn không nhúc nhích, chỉ có hơi thở phập phồng theo nhịp cơ thể.
Quảng trường nhỏ vắng lặng, chỉ nghe tiếng xe chạy vù vù từ xa vọng lại.
Trương Huấn nhắm mắt, im lặng nán lại trong bóng tối ấm áp thêm chút nữa. Lần đầu tiên anh biết được rằng, bóng tối chật hẹp có thể mang lại nhiệt độ như vậy. Không giống cái nóng bức của mùa hè, mà là sự ấm áp có thể xua tan cái lạnh trong tâm trí.
Khi Trần Lâm Hổ bật lên chiếc bật lửa lần thứ ba trong đêm, giọng Trương Huấn vang lên từ phía sau: "Cậu đang nhìn gì thế?"
Giọng không còn khàn khàn như trước, mà hơi ngái ngủ, pha chút lười biếng.
"Con đường," Trần Lâm Hổ nhìn con phố xa xa được chiếu sáng bởi ánh đèn trong đêm, "Dòng sông ánh sáng."
Trương Huấn cười khẽ: "Vậy sao còn chưa lên đường xuống sông?"
"Tôi đang đợi anh tỉnh dậy," Trần Lâm Hổ đáp.
Cậu nói một sự thật, giọng điệu bình thản, đương nhiên. Như thể việc đợi ai đó ngủ dậy ở quảng trường nhỏ giữa đêm hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-tre-dai-tam-oan-qua-cuong/2280067/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.