Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, mang theo chút thờ ơ.
Yết hầu cũng nhấp nhô lên xuống từ từ theo chuyển động của tiếng cười khúc khích đó.
Đôi mắt đen của anh hơi nhướng lên, anh mỉm cười nhìn cô.
Hai má của Bạch Lệ bỗng nhiên nóng bừng.
Ngay cả d** tai của cô cũng đã rực lửa.
Khi ánh mắt chạm nhau, trái tim cô lập tức đập nhanh, lỡ mất một nhịp.
Sau đó Bạch Lệ mất tự nhiên mà siết chặt cúc cổ tay áo, khẽ chớp mắt, cúi đầu: "Làm gì có, em không có nổi nóng với anh..."
Giọng nói rất nhỏ, giống như tiếng muỗi vo ve.
Xung quanh ồn ào, lời vừa nói ra cũng bị tiếng ồn ào át đi mất. Cô cũng không biết đối phương có nghe thấy không.
Mùi thơm đậm đà của đồ ăn từ trong bếp lan ra, mùi dầu khói nồng nặc.
Kỷ Lâm Quyến cũng không có ý định nói thêm gì về chủ đề này, chỉ hỏi: “Vừa rồi em có bị thương không?”
Nói xong, anh hạ ánh mắt xuống liếc nhìn đầu gối của cô.
Đầu gối thon dài trắng nõn hơi ửng hồng, chỗ bị ngã trên sân thể dục trước đó vẫn còn sưng đỏ một mảng, miếng băng cá nhân được dán thẳng lên chỗ bị thương nhưng ở bên mép vẫn có thể nhìn thấy các dấu bầm tím.
Bạch Lệ vẫn còn mặc chiếc quần đùi đồng phục học sinh, cô cũng không thay ra.
Mép của quần đùi thể thao cao hơn đầu gối khoảng mười lăm centimet.
Ống quần rộng khiến cho đôi chân của cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856953/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.