"Xí, tại sao hình như em còn ngửi thấy có chút mùi nguy hiểm thế." Hứa Bác Văn trêu đùa nói: "Xem ra anh không có cảm giác anh lớn như bố rồi."
Kỷ Lâm Quyến thờ ơ: "Ai nói không có cơ chứ? Không phải cậu cũng vậy sao?"
Anh khẽ nheo mắt: “Học hành kém đến như vậy, ngày nào cũng khiến bố phải lo lắng.”
"... Mẹ nó làm như anh học rất giỏi vậy." Hứa Bác Văn nói, mặc dù chủ đề đã bị thay đổi nhưng anh ta vẫn bổ sung thêm một câu: "Em đã từng nói cho anh biết chưa?"
“Cái gì?” Kỷ Lâm Quyết thờ ơ ngước mắt lên.
"Em có một người bạn cùng lớp, cuồng em gái đến mức thậm chí còn không cho phép có bạn nữ."
Coi như đang tám chuyện, Hứa Bác Văn trầm ngâm nói: "Mẹ nó thật là đáng sợ mà, khủng khiếp quá."
Dừng một chút, anh ta lại tự lẩm bẩm: “Đây có được coi là tâm lý b**n th** không?”
“Hai người đang nói cái gì vậy?” Hà Ích Thần ngẩng đầu lên, ra vẻ bí ẩn nheo mắt: “Không phải đó chứ, chẳng lẽ có bộ phim mới nào mà hai người không chia sẻ với tụi tôi à?”
Hứa Bác Văn: "... Cậu cho rằng mọi người đều giống các cậu sao, anh Kỷ và tôi đều là những người đàng hoàng đó nha?"
“Cơ mà đợi lát nữa cũng có thể học hỏi tác phẩm mới của Yuya Mikami một chút.”
Kỷ Lâm Quyến không nói gì, ánh mắt của anh lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mùi thuốc lá từ hành lang tràn ngập không khí.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856952/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.