Chiều chủ nhật trở lại trường, Bạch Lệ vừa xách vali đến cửa.
Cô chưa kịp lấy chìa khóa ra khỏi túi thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
Ánh mắt của bọn họ đột nhiên va chạm với nhau, cả hai đều sững sờ.
"Anh… Anh à." Bạch Lệ nhẹ nhàng gọi.
Sắc mặt Kỷ Lâm Quyến trông cũng không có gì khác thường, nhưng dưới mí mắt lại có vết thâm tím mờ nhạt, giống như đã lâu không ngủ ngon.
Ánh mắt anh liếc nhanh qua người cô, hơi nâng cằm lên nhưng cũng không nói gì.
Trong nhà, tiếng khóc của dì Thái vang lên: “Kỷ Lâm Quyến, nếu hôm nay con bước ra khỏi cánh cửa nhà này thì đừng quay về nữa!”
Không khí trong phòng ngột ngạt như bầu trời đêm đen kịt sắp nổi mưa bão, thậm chí làm cho Bạch Lệ - người vừa mới trở về chẳng rõ là có chuyện gì, cũng nhạy cảm nhận ra sự nặng nề.
Bạch Lệ dừng bước chân lại, cứ như vậy cứng đờ tại chỗ.
Khóe mắt của cô lướt qua cánh tay Kỷ Lâm Quyến, phía trên bó thạch cao rất dày, bị từng lớp băng gạc vây quanh, treo trước ngực.
Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy giật mình.
Bạch Lệ đau lòng nhíu mày.
Chắc là đau lắm.
Trái tim cô rầu rĩ, giống như vết thương ấy không nằm trên người Kỷ Lâm Quyến, mà là ở trên người cô.
Cửa mở ra, tiếng nức nở loáng thoáng.
“Mẹ thật sự không ngờ con lại làm ra chuyện như vậy.” Thái Gia Hòa nói: “So với em trai, con thật sự không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856956/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.