Bạch Lệ không nhìn anh, cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Đàn anh, anh còn có chuyện sao?”
Cô không muốn nán lại chỗ này thêm một phút nào nữa, cũng tự mình cho rằng không có chuyện gì để nói với Kỷ Lâm Quyến cả.
Cô sắp nhìn chằm chằm vào mũi chân đến hoa cả mắt rồi.
Không biết lúc ai đó đi đã đóng luôn cả cửa lại rồi, tiếng bước chân trong hành lang không nghe rõ cũng càng lúc càng xa hơn, dần dần biến mất.
Một lúc lâu sau, cả căn phòng yên tĩnh.
Hai người đều không nói gì, khiến cho không khí cũng thêm phần ngột ngạt.
Phòng học vừa rồi còn cảm thấy hơi lạnh lẽo, đột nhiên trở nên nóng lên.
“Ừm.” Kỷ Lâm Quyến: "Bao giờ trở về?”
Mấy du học sinh trong trường đều lần lượt trở về, quả thực không gây lên động tĩnh gì lớn.
Ánh mắt của anh hơi nhướng lên, trên mí mắt xuất hiện một vết nhăn rất nông.
Đầu ngón tay vô tình đè vào lên bản thảo kế hoạch ở bên cạnh, vừa hay che đi cái tên Bạch Lệ này.
Cô gái nhỏ này đã hoàn toàn mất đi vẻ non nớt, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lúc mười bốn mười năm tuổi, trưởng thành hơn nhiều.
Kỷ Lâm Quyến nheo mắt, không thể nào để mình bỏ qua sự xa cách lạnh lùng trong đáy mắt cô, giống như mũi dao sắc nhọn, c*m v** trong lồng ngực anh.
Bạch Lệ dừng lại một chút rồi nói: “Chuyện này hình như không có liên quan gì đến kế hoạch hoạt động.”
“Chuyện cá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856978/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.