🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bạch Lệ không nhìn anh, cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Đàn anh, anh còn có chuyện sao?”

 

Cô không muốn nán lại chỗ này thêm một phút nào nữa, cũng tự mình cho rằng không có chuyện gì để nói với Kỷ Lâm Quyến cả.

 

Cô sắp nhìn chằm chằm vào mũi chân đến hoa cả mắt rồi.

 

Không biết lúc ai đó đi đã đóng luôn cả cửa lại rồi, tiếng bước chân trong hành lang không nghe rõ cũng càng lúc càng xa hơn, dần dần biến mất.

 

Một lúc lâu sau, cả căn phòng yên tĩnh.

 

Hai người đều không nói gì, khiến cho không khí cũng thêm phần ngột ngạt.

 

Phòng học vừa rồi còn cảm thấy hơi lạnh lẽo, đột nhiên trở nên nóng lên.

 

“Ừm.” Kỷ Lâm Quyến: "Bao giờ trở về?”

 

Mấy du học sinh trong trường đều lần lượt trở về, quả thực không gây lên động tĩnh gì lớn.

 

Ánh mắt của anh hơi nhướng lên, trên mí mắt xuất hiện một vết nhăn rất nông.

 

Đầu ngón tay vô tình đè vào lên bản thảo kế hoạch ở bên cạnh, vừa hay che đi cái tên Bạch Lệ này.

 

Cô gái nhỏ này đã hoàn toàn mất đi vẻ non nớt, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lúc mười bốn mười năm tuổi, trưởng thành hơn nhiều.

 

Kỷ Lâm Quyến nheo mắt, không thể nào để mình bỏ qua sự xa cách lạnh lùng trong đáy mắt cô, giống như mũi dao sắc nhọn, c*m v** trong lồng ngực anh.

 

Bạch Lệ dừng lại một chút rồi nói: “Chuyện này hình như không có liên quan gì đến kế hoạch hoạt động.”

 

“Chuyện cá nhân của em, không nhất thiết phải báo cáo từng cái một với đàn anh.” Nói xong, cô dường như là nghĩ đến điều gì đó, cong khóe môi cười một cách khinh thường: "Nếu như không có chuyện gì, thì em đi trước đây.”

 

Nói xong, Bạch Lệ cầm bản thảo đã viết kín chữ trên bàn lên. Cũng không chào hỏi gì với Kỷ Lâm Quyến, cô cứ thẳng thừng rời đi như thế. Thậm chí ánh mắt còn không dừng lại đến một chút.

 

Bóng lưng của cô gái quyết đoán, thái độ hận không thể tránh anh như tránh rắn rết thực sự rất rõ ràng.

 

Cho đến khi dáng người mảnh khảnh đã hoàn toàn biến mất khỏi hành lang, Kỷ Lâm Quyến mới sờ vào túi, tìm thuốc.

 

Yết hầu anh nghẹn chặt lại, đến cả hít thở dường như cũng nặng nề như đá, bị đè nén.

 

 

Dọc đường đi từ Học viện Xây dựng về đến phòng ngủ, Bạch Lệ cũng không lựa chọn lại trở về phòng thí nghiệm, cô chọn đi một con đường tắt, ở chỗ góc khuất bắt gặp vài ba đôi tình nhân đang hẹn hò.

 

Chuyện của phòng thí nghiệm vốn dĩ cũng gần như hoàn thành rồi, hơn nữa buổi tối mấy người kia lại hoàn tất việc lựa chọn địa điểm.

 

Cho nên suy đi nghĩ lại, cô không muốn đi đi về về chạy khắp trường học, thực sự là quá mệt mỏi.

 

Mở cửa ra, mấy người bạn cùng phòng đều có mặt trong phòng ngủ.

 

Cửa sổ đang mở, một luồng gió mát thổi đến, Bạch Lệ chợt thấy tỉnh táo.

 

Đến cả cảm giác hỗn loạn trong lòng cũng đều bị thổi bay đi không ít.

 

Điều không thể phủ nhận được là, lại lần nữa gặp lại Kỷ Lâm Quyến, cô vẫn có những cảm xúc dâng trào từ tận đáy lòng.

 

Bạch Lệ thu tầm mắt lại, đè nén cảm giác kì lạ đó xuống.

 

Lâm Mạn Hoan đang đắp mặt nạ, thấy vậy mơ hồ nói: “Cậu không phải là đến phòng thí nghiệm sao?”

 

“Hử?” Bạch Lệ lơ đãng nói: "Chạy xong chương trình rồi thì đi về.”

 

“Nhanh như thế sao?” Lâm Mạn Hoan giơ hai tay nhẹ nhàng ấn lên mặt nạ của mình, nghĩ đến gì đó: "Lý Húc nói buổi tối muốn dẫn chúng ta đi ăn lẩu.”

 

Lý Húc chính là bạn trai mới của Lâm Mạn Hoan.

 

Bạch Lệ về đến chỗ ngồi của mình, đặt đồ xuống rồi nói: “Mấy cậu đi đi, tớ không đi đâu.”

 

Lúc này không chỉ Lâm Mạn Hoan ngây người, hai người bạn cùng phòng khác cũng lần lượt ngó đầu ra: “Tại sao chứ? Phòng thí nghiệm của cậu buổi tối còn có chuyện sao? Hôm nay không phải là cuối tuần sao?”

 

“Không phải.” Bạch Lệ lắc đầu, lần đụng mặt với Kỷ Lâm Quyến kia dường như đã tiêu tốn của cô rất nhiều sức lực, cảm giác nhọc nhằn cứ liên tiếp dâng trào, cho nên cô nằm bò trên mặt bàn nghỉ ngơi: “Buổi tối cần phải họp với vài đàn anh, nói về chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường.”

 

“Chủ nhiệm khoa đã sắp xếp hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường cho cậu rồi sao?” Vương Gia khẽ đẩy thiếc ghế chơi game, trượt đến mặt cô.

 

Bạch Lệ gật đầu: “Ừm, hợp tác cùng tổ chức với Học viện Xây dựng, hình như cuối tuần này còn có hoạt động quan hệ hữu nghị.”

 

“Phụt! Cái gì! Quan hệ hữu nghị?” Vương Gia phì ra: "Xem mắt biến tướng?”

 

Bạch Lệ bị cô ấy chọc cho cười: “Nào có khoa trương như cậu nghĩ vậy chứ, chỉ là mở rộng mối quan hệ bạn bè một chút thôi, mọi người cùng nhau tụ tập ăn cơm làm hoạt động công ích mà thôi.”

 

“Nhưng mà nếu như là Học viện Xây dựng,” Mạnh Bích Ny nói: "Kỷ Lâm Quyến là người của học viện đó đúng chứ.”

 

Một câu nói đúng trọng tâm.

 

Bạch Lệ không khỏi thở dài.

 

Đúng vậy, rất không trùng hợp là cô còn vừa mới gặp phải.

 

Thật sự là càng sợ cái gì cái đó lại càng đến.

 

Cô không muốn có có nhiều việc phải va chạm với Kỷ Lâm Quyến, lại phải đụng mặt nhau.

 

Bạch Lệ tự mình thầm lẩm bẩm trong lòng, thế thì sau này có phải là càng mong chờ gặp được Kỷ Lâm Quyến, thì có thể không gặp nữa?

 

“Đúng vậy, hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường các cậu có kiến nghị gì không?” Bạch Lệ hỏi, cô thực sự là đã suy nghĩ đến đau cả đầu.

 

Bảo cô ngồi ở phòng thí nghiệm xử lý dữ liệu thì được, nhưng sắp xếp những hoạt động này, cô quả thực là không hề có ý tưởng gì cả.

 

Nghĩ đến dáng vẻ lạnh nhạt trước khi rời đi của thầy giáo Châu Văn Sanh, Bạch Lệ nghĩ, cô có phải là đã quá yên tâm về bản thân mình rồi không.

 

Nói ra thì, tính cách cô vô cùng ủ dột, trông thế nào cũng không thích hợp.

 

“Ca hát nhảy múa, còn có thể có cái gì?” Lâm Mạn Hoan nói.

 

Bạch Lệ mặt mày ủ rũ nói: “Những cái này hôm nay tớ đều có nhắc đến rồi, bị mấy đàn anh ra phiếu phủ quyết, nói là quá lỗi thời, không có gì mới mẻ.”

 

“Chỉ là kỷ niệm mừng ngày thành lập trường còn cần có cái gì mới mẻ chứ, làm qua loa cho xong thôi.” Lâm Mạn Hoan hoàn toàn không để tâm.

 

“Thực ra học sinh cũng không muốn tham gia, ví dụ như tớ.”

 

“Nếu như không phải học viện lấy điểm rèn luyện ra để uy h**p, tớ chắc chắn là người đầu tiên trốn đi rồi.” Vương Gia lắc đầu ngao ngán nói.

 

Bạch Lệ nói: “Cũng hết cách mà, hơn nữa năm nay hình như nghiêm khắc hơn rồi, còn yêu cầu chúng ta soạn một đề tài báo cáo chi tiết nữa, còn phải phù hợp với xu thế hiện nay.”

 

“... Đều là chủ nghĩa hình thức cả mà.”

 

Mạnh Bích Ny nói: “Hay là tổ chức đi catwalk?”

 

“Chủ đề liên quan đến bảo vệ môi trường, các cậu tìm bừa vài nam sinh nào đấy thân hình tốt chút. Mặc mấy túi rác thải, phần cơ bụng nhất định phải để lộ ra.”

 

Chợt, cô ấy bổ sung: “Người nào trông xấu thì che mặt lại.”

 

Lời vừa dứt mấy cô gái đều cười thành tiếng.

 

Lời nói đùa cợt, trong lòng mọi người đều rõ.

 

Có điều, Bạch Lệ nheo mắt lại nghĩ một lúc: “Hình như cũng được đấy. Ny Ny tớ dùng đề nghị của cậu đi.”

 

Chỗ có thể tổ chức hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường bên trong trường học không nhiều, ngoại trừ những chỗ khá là thường thấy kiểu như thư viện ra, thì chính là phòng sinh hoạt bên tòa nhà truyền hình kia trong khuôn viên trường.

 

Phòng sinh hoạt tuy rằng không rộng rãi như giảng đường thư viện, nhưng chứa được học sinh của hai khoa khác nhau, thì vẫn là có dư chỗ, hơn nữa sân khấu chính giữa dường như đã chiếm một phần ba diện tích mặt đất, ghế ngồi được sắp xếp theo hình bầu dục từ thấp đến cao.

 

Chỉ có một điều duy nhất khiến người ta không hài lòng là nằm ở, chỗ này nằm ở tầng bán hầm, chỗ bóng râm, bình thường không có ánh mặt trời chiếu đến.

 

Mùi ẩm ướt và bụi mù bay lơ lửng trong không khí, cảm giác ướt át ập đến trước mặt, nhất là trong buổi đêm càng lúc càng lạnh, bám vào da rất không thoải mái.

 

Bạch Lệ đi theo phía sau một đám đàn anh khóa trên thân hình cao lớn, thoáng chốc trông giống như một chú gà con.

 

Nhất là cô hôm nay còn mặc một chiếc áo khoác gió màu vàng đáng yêu, chỗ trên vành mũ còn có hai mảng màu ửng đỏ, thoáng chốc dừng lại, giống như một chú gà con mổ thóc.

 

“Phân định khu vực ở đây một chút.”

 

“Mọi người xem đi, Học viện Quản lý thông tin ở khu A là được rồi, người của bọn họ khá ít.”

 

“Để Vương Bân đi kiểm tra mạch điện xem tình hình thế nào.”

 

Mấy đàn anh khóa trên đang sắp xếp, Bạch Lệ cũng không nhúng tay vào được nên ngồi sang một bên.

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô trả lời lại mấy tin nhắn.

 

Là Lâm Mạn Hoan đang tung ảnh chụp bọn họ đi ăn lẩu.

 

“Đàn em.” Đằng kia có người gọi tên cô.

 

Bạch Lê sau khi đáp lại, lập tức chạy lại đó.

 

“Hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường đã nghĩ xong hết chưa?” Đàn anh châm một điếu thuốc, đợi đến khi hơi thuốc tỏa ra mới ngẫm ra hỏi: “Không để ý chứ?”

 

Bạch Lệ lắc đầu:  “Không sao hết.”

 

Người đàn ông này cô nhìn mặt khá quen, thường nhìn thấy bóng dáng anh ta trên bảng thông báo khen thưởng của nhà trường, là chủ tịch của hội học sinh Học viện Xây dựng.

 

Năm ba, thành tích vô cùng xuất sắc.

 

Hơn nữa bề ngoài sáng sủa đẹp trai.

 

Mấy đàn anh khóa trên buổi tối đi ra chính là mấy người thảo luận buổi chiều kia, không nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Lâm Quyến, Bạch Lệ thầm thở phào nhẹ nhõm, đến cả nói chuyện cũng thỏa mái hơn rất nhiều.

 

“Em suy nghĩ một lúc, liệu có thể tổ chức một màn đi catwalk lấy chủ đề bảo vệ môi trường không?” Lúc cô suy nghĩ, nghiêm túc vuốt cằm, đôi mắt hình quả hạnh khẽ chớp.

 

Nói xong, cô lặng lẽ giơ phương án kế hoạch mà mình đã chỉnh sửa nội dung và in ra.

 

Chủ tịch hội học sinh ngừng lại, không nhận lấy. Khẽ nhả ra một ngụm khói thuốc: “Được, chuyện này giao cho em đi làm vậy.”

 

Bạch Lệ ngây người, gật đầu nói: “Vâng.”

 

Cánh tay cô càng đang giơ lên, không biết có nên thu lại không.

 

“Anh bảo Kỷ Lâm Quyến đến bàn giao với em, có vấn đề gì em cứ liên lạc thẳng với cậu ấy. Trước ngày kỷ niệm thành lập trường hãy xử lý xong chuyện này.”

 

Chủ tịch hội học sinh nhận lấy nói: “Cậu ấu hôm nay có chuyện nên có thể sẽ đến muộn vài phút, đến hóc đó hai người thảo luận với nhau…”

 

Lời còn chưa dứt, có một người đang từ cửa đằng kia đi vào.

 

“Lâm Quyến. Vừa hay cậu đến rồi, đàn em này giao cho cậu đấy, cô ấy nói muốn tổ chức một buổi catwalk với chủ đề bảo vệ môi trường.”

 

Lưng Bạch Lệ ngay lập tức thẳng lên.

 

Cô không quay người lại, nhưng đã cảm nhận được hơi lạnh sau lưng hòa lẫn mùi bạc hà thoang thoảng lan tỏa trong không khí.

 

Chợt, một cánh tay giơ đến.

 

Cũng không biết là cố ý hay vô ý, anh nâng ngón tay chạm vào vành tai của cô.

 

Sự tiếp xúc chỉ thoáng qua, nhìn có vẻ như đều là vô ý.

 

Bạch Lệ mím chặt môi.

 

Cơ thể lại dường như đang cứng ngắc lại không chịu nghe theo sự điều khiển của cô.

 

“Ừm, đàn em này tôi phụ trách là được.” Giọng nói của Kỷ Lâm Quyến nhẹ nhàng hờ hững, tản mạn trầm thấp nhưng lại không nghe ra được bất cứ tình cảm nào.

 

Nhưng nói đến hai chữ phụ trách, không biết có phải là ảo giác của Bạch Lệ hay không, cô lại nghe ra được ý cười trong lời nói của anh.

 

“...”

 

Khẽ dừng một lúc, anh nói: “Đi đến phòng nghỉ ở bên cạnh nói chuyện.”

 

Chỉ riêng.

 

Hai người.

 

Đèn ở trong phòng nghỉ không sáng, ngọn đèn vonfram đã không được sửa nhiều năm mờ ảo nhấp nháy, rung lắc theo động tác mở đóng cửa, nhìn như kiểu là bất cứ lúc nào cũng có thể bị hỏng.

 

Không gian bên trong rất nhỏ, được bày hai chiếc bàn lại có thêm hai người chen vào nữa, bỗng trở nên chật ních. Nhưng mà ở đây quả thực yên tĩnh hơn ở bên ngoài nhiều, giống như là cách biệt tuyệt đối với thế giới bên ngoài.

 

Bạch Lệ sau khi ngồi xuống xong, Kỷ Lâm Quyến không nói gì cả đã đi ra ngoài cửa, một lúc lâu sau, anh cầm một chai đồ uống nóng quay lại, đặt ở trước mặt cô.

 

Ánh đèn màu vàng, lại chiếu vào ngón tay thon dài của anh, các khớp ngón tay trong suốt xen kẽ giữa sáng và tối, vừa sạch sẽ lại đẹp đẽ.

 

“Cảm ơn.” Cô lịch sự nói cảm ơn, nhưng lại không có ý nhận lấy. Ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt bàn, cô cắn môi.

 

Bầu không khí có hơi khó xử.

 

Bạch Lệ không nói ra được trong tim đang có cảm giác gì.

 

Ánh sáng mập mờ lúc sáng lúc tối, nhưng khuôn mặt của anh vẫn rõ nét.

 

Lúc đó cô và Kỷ Lâm Quyến quả thực đã cãi nhau rất to, hơn nữa sau đó lại bị bệnh nặng, cô thực ra cũng nghĩ thông suốt rồi.

 

Nếu như đã buông bỏ thì phải quyết đoán.

 

Giải quyết nhanh gọn dứt khoát, đừng có phạm phải những chuyện giẫm lên vết xe đổ nữa.

 

Nhưng mà cô thực sự không thể đứng ở trước mặt anh mà không hề có chút dao động nào. Nếu như có thể, cô hy vọng đừng có bất cứ liên quan gì đến anh nữa.

 

“Cậu ấy giao hết chuyện sự kiện cho một mình em làm sao?” Giọng nói của Kỷ Lâm Quyến như có như không mang theo ý cười.

 

Bạch Lệ ngây người trong giây lát, một lúc lâu sau mới nhận ra người anh nói đến là chủ tịch hội học sinh vừa rồi: “Cũng không phải.”

 

Kỷ Lâm Quyến khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

 

Sau đó Kỷ Lâm Quyến nhắc đến mấy vấn đề trong phương án kế hoạch, Bạch Lệ đều đáp lại từng cái một, hai người đang thảo luận với nhau một cách rất nghiêm túc, chí ít ngoài mặt cũng là hòa bình.

 

Cứ như vậy được một lúc, Bạch Lệ hơi bình tĩnh trở lại.

 

Không còn nghĩ đông nghĩ tây nữa, ngược lại có thể nói chuyện một cách bình thản.

 

Cô sửa đổi một vài chỗ không hợp lý trong bản kế hoạch. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn sầu muộn về chuyện trang phục, đạo cụ ánh sáng và người mẫu.

 

Không thể nào để cho một người trùm một chiếc túi ni lông màu đen lên sân khấu thật chứ, thế nào cũng cảm thấy không thực tế.

 

Cuối cùng Kỷ Lâm Quyến gọi một cuộc điện thoại, cũng vẫn xem như đã giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhàng.

 

Đợi đến khi đi ra từ trong phòng nghỉ, trong phòng sinh hoạt đã không còn ai nữa rồi, đèn ở sảnh lớn cũng tắt rồi, chỉ có ánh đèn yếu ớt trong phòng nghỉ, trong bóng tối bao la, trở nên bé nhỏ đến vô cùng.

 

Lúc hai người trở về, cô và Kỷ Lâm Quyến đi cách nhau một khoảng không gần không xa, suốt dọc đường cũng không nói gì với nhau.

 

 

Hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường diễn ra theo đúng kế hoạch, trong lúc tập luyện vào ngày hôm trước, Bạch Lệ còn xảy ra chuyện trong lúc đang chuẩn bị.

 

Cô lên sân khấu bố trí phông nền, ai ngờ được rằng chỗ dựa đạo cụ ở bên cạnh đột nhiên lung lay rồi đổ xuống, gần như không cho cô thời gian phản ứng lại.

 

Chuyện ngoài ý muốn lần này xảy đến quá đột ngột, không chỉ là cô, những người ở xung quanh còn đều đang bàng hoàng.

 

Ống trụ khổng lồ rơi xuống trước mặt, bề mặt còn phủ những mảng đinh sắt sắt nhọn, lóe lên ánh sáng lạnh, Bạch Lệ vô thức ôm lấy đầu.

 

Nhưng mà cơn đau trong tưởng tượng không hề đến, cô được ôm chặt lấy trong vòng tay của người đàn ông, hơi thở tràn ngập mùi thơm trong trẻo, ấm áp và sạch sẽ.

 

Đợi đến khi Bạch Lệ phản ứng lại, ngước mắt nhìn, đã mắt đối mắt với một đôi mắt đen nhánh.

 

“Anh không sao chứ?” Giọng nói của cô run cả lên, ánh mắt nhanh chóng kiểm tra một lượt xem anh có bị thương hay không.

 

Kỷ Lâm Quyến cười, không để ý lắm: “Không sao hết.”

 

Chỉ là Bạch Lệ ở trong lòng động đậy, cọ vào chỗ vết thương của anh, Kỷ Lâm Quyến không khỏi nhăn mày lại, trên trán rất nhanh đã lấm tấm mồ hôi.

 

Những nhân viên khác có mặt tại hiện trường cũng đều giật nảy cả mình, vội vàng vây lại xem xét tình hình vết thương, rất nhanh đã đưa Kỷ Lâm Quyến đến phòng y tế.

 

Đạo cụ này nhìn có vẻ không nặng, nhưng thực ra đập mạnh xuống cũng rất đau, hơn nữa trên đó còn bọc những tấm dây sắt vô cùng sắc nhọn, còn đã bị gỉ sét.

 

Một bên cánh tay của Kỷ Lâm Quyến bị rạch nát thành rất nhiều nhát.

 

Một đám người vội vội vàng vàng, Bạch Lệ bị đẩy ra mép bên ngoài, lúc này cũng quả thực không có ai có thể để ý đến cô.

 

Nhưng mà trái tim cô vẫn còn đang đập thình thịch.

 

Một lúc lâu sau vẫn chưa thể bình thường trở lại.

 

Đợi đến khi đám người đều đã giải tán khỏi phòng y tế, Bạch Lệ mới chầm chậm nhấc bước đi đến trước cửa.

 

Phòng y tế bình thường ít có người qua lại.

 

Hoàng hôn, bên trong phòng vô cùng yên tĩnh.

 

Kỷ Lâm Quyến choàng áo khoác, vừa mới quay người lại đã nhìn thấy cô, ngây người ra một cách rõ ràng.

 

“Cảm ơn.” Bạch Lệ nhỏ tiếng, cô cúi thấp đầu không được thoải mái cho lắm. Không muốn nợ ân huệ của anh, dường như cúi đầu cảm ơn một cách thành khẩn mới có thể hoàn toàn hóa giải được cảm giác tội lỗi trong lòng cô.

 

Bầu không khí yên lặng một lúc.

 

Không nói gì, vô cùng ngột ngạt.

 

Chính vào lúc Bạch Lệ vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghĩ rằng Kỷ Lâm Quyến có phải là ngủ rồi không, hay là không nghe thấy lúc mình nói chuyện.

 

Hình chiếu trước mặt đột nhiên ép tới.

 

“Tại sao lại cảm ơn anh.” Giọng điệu của anh cực kỳ thản nhiên, nửa cười nửa không.

 

Cách nhau rất gần, hơi thở ấm áp cứ như thế thổi qua.

 

Bạch Lệ bị câu hỏi này của anh hỏi cho ngây người.

 

Điều khó chịu nhất khi nợ ân huệ của người khác, chính là hoàn toàn không biết nên trả lại như thế nào mới là hợp lý nhất, thậm chí còn không phải kiểu dùng tiền là có thể giải quyết được.

 

Thấy cô gái thực sự khó xử, đáy mắt của Kỷ Lâm Quyến lóe lên gì đó, anh nhìn trực diện vào mắt cô.

 

Khẽ dừng lại một lúc, anh lựa chọn thay cô: “Mời anh ăn một bữa đi.”

 

Không xem như là yêu cầu gì khó khăn, cách tốt nhất để trả ơn cho người khác, còn thăm dò một cách thầm lặng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.