Anh mặc một chiếc áo khoác đen, tóc cắt ngắn, có râu lún phún, khiến cho đôi mắt và lông mày của anh trông sáng sủa, rõ ràng hơn. Vai hơi rộng, từ thắt lưng lại hẹp đi, dáng người cao gầy, hai chân dài đang thờ ơ cất bước, lộ ra dáng vẻ lười biếng.
Cánh tay đang ôm đống rau mới mua, còn bàn tay với khớp xương hiện ra rõ ràng còn lại đang xách giỏ đồ ăn của bà lão. Khi anh hơi nghiêng đầu, đường quai hàm lộ ra rõ ràng. Trông có vẻ đã gầy hơn trước rồi.
Ánh mắt của hai người thoáng chốc va chạm vào nhau trong không trung.
Cơn gió lạnh buốt giá lúc trời đêm thổi qua vào, dấu vết cuối cùng của ánh chiều tà đã hoàn toàn biến mất trên bầu trời, sắc vàng cũng mờ dần.
Huyệt thái dương của Bạch Lệ co giật.
Trong một khoảnh khắc cô muốn tìm khe hở trên mặt đất.
Bởi vì lúc này cô đang mặc bộ đồ ngủ hình con vịt dày và rộng rãi, bên ngoài lại còn đang khoác một chiếc áo bông dài không vừa vặn, toàn thân phồng lên như một quả bóng bay. Chưa kể đến đôi dép bông hình móng vịt ở lòng bàn chân, chân vịt rộng rãi đã đứng sững lên trước gió lạnh.
Cảm giác hơi giống đang cosplay vịt Donald vậy.
Tất nhiên đó chắc chắn là phiên bản nhếch nhác nhất.
Không cần nhìn vào gương, cô cũng biết bây giờ trông mình chắc hẳn rất buồn cười.
Mái tóc dài mềm mại được quấn trong vành mũ, khi có gió thổi qua thì dính vào khóe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856986/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.