Trên bàn bày đầy đồ ăn nóng hổi, cho dù chỉ có một mình cô đến ăn, bà lão cũng sẽ nấu cho cô một bữa thịnh soạn. Chung Trần Di biết cô mỗi ngày khi tỉnh dậy đều sẽ chạy tới đây, cho nên cũng không thèm để ý tới cô, dù sao trong nhà có nhiều trẻ con như vậy, ồn ào đến nhức đầu.
“Cháu biết chàng trai trẻ tối nay đến đây đúng không, Đô Đô?”
"Khụ..." Bạch Lệ chưa nuốt kịp ngụm canh, bị sặc vào trong cổ họng, ho khan mấy tiếng.
Thấy phản ứng của cô, bà lão cũng đã đoán ra được đại khác, đôi mắt hiền lành ban đầu mỉm cười nheo lại thành một đường thẳng: “Cháu không cần nói, bà lão cũng là người đã từng trải, bà hiểu hết đấy.”
“Cháu thực sự không có quan hệ gì với anh ấy cả, bà lão à.” Bạch Lệ vội xua tay thanh minh: “Chỉ là hồi cấp 3 cháu có ở nhà anh ấy một thời gian, cũng coi như là có quen biết.”
Dừng một chút, Bạch Lệ lơ đãng khuấy thìa canh trong bát, chậm rãi nói: "Bà lão, sao bà đoán ra được thế?"
“Đợi đến khi nào cháu sống được đến cái tuổi của bà thì cũng sẽ có thể nhìn ra. Nhưng chàng trai trẻ đó khiến bà cảm thấy cũng không tệ, chững chạc và ổn định, đồng thời cũng rất nhiệt tình”.
Bạch Lệ không nói gì, chỉ cúi đầu uống canh.
“Hơn nữa bà nhìn thấy từ lúc bắt gặp cháu, ánh mắt của cậu ta đã không hề rời đi.” Bà lão lặng lẽ tiến đến gần Bạch Lệ, như thể những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856987/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.