Trong phút chốc, sự tự trách và áy náy lan tràn khắp nơi khiến Kỷ Lâm Quyến gần như không thể thở được.
Lẽ ra cô có thể tránh dính líu đến những người như Hầu Tam, đó là lỗi của anh.
"Ây da, tôi đang tự hỏi số lạ này là của ai? Thì ra là của tên nhóc ở Thành Việt." Giọng nói Hầu Tam từ trong ống nghe truyền đến, dường như đang hả hê.
"Nếu ông dám chạm vào cô ấy một chút, tôi cũng sẽ khiến cho ông phải chết."
Giọng điệu của anh bình tĩnh hơn bao giờ hết, nhưng cổ tay cầm điện thoại lại run rẩy đến mức không nắm vững.
“Uy h**p tôi à?” Hầu Tam đổi ý: “Hay là như vậy, tôi dùng mạng của cô ta để đổi lấy sự đồng ý tăng hạn mức tiền phá dỡ của cậu thì sao? Cậu có thực hiện giao dịch này không?”
…
Khi Kỷ Lâm Quyến lao tới phía sau núi, khu vực xung quanh bị bóng tối bao phủ hết không thể nhìn rõ được gì. Trời đã hoàn toàn tối đen, tiếng quạ kêu vang vọng khiến người ta phải rùng mình.
Anh thực sự rất sợ bóng tối, từ nhỏ đã sợ. Còn vụ tai nạn xe lần trước sau khi bị nhốt anh đã mắc chứng sợ không gian hẹp, lúc đó anh vì tránh một chiếc xe tải đi ngược chiều mà người và xe đều lao xuống hồ. Trong khoang chật hẹp và kín mịt, nước từ từ dâng lên, từ ngực đến mũi anh rồi nhấn chìm anh hoàn toàn.
Kể từ đó, vết thương trên cánh tay như một dấu vết, dù thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2856992/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.