Nghe thấy Bạch Lệ nói chuyện với mình, Kỷ Lâm Quyến lập tức dời tầm mắt về phía cô, vụn băng bị hòa tan trong nháy mắt.
Ánh đèn trên đỉnh đầu có chút tối tăm, nhưng cũng không hề ảnh hướng đến việc anh quan sát dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Bạch Lệ.
Anh nhấc áo khoác trên khuỷu tay mình lên, nói rõ mục đích đến đây của mình với vẻ không được chân thành cho lắm: “Sợ em bị lạnh, mang áo tới cho em.”
“Trời lại mưa rồi.”
Giọng của anh rất nhẹ, cũng rất chậm.
Giọng điệu dịu dàng sâu lắng, như là muốn chầm chậm lêu lổng vào trong lòng Bạch Lệ.
Ánh đèn trong quán rượu được điều chỉnh không quá sáng cũng không quá tối.
Đồng nghiệp ở bên cạnh nhận ra Kỷ Lâm Quyến, biết anh là tuyển thủ đấu kiếm khá nổi tiếng, cũng biết bình thường xác suất gặp được không lớn, vì thế lập tức nhiệt tình mời anh ngồi xuống chơi cùng.
Kỷ Lâm Quyến giả vờ chần chừ, giống như là rất ngoan ngoãn nghe theo quyết định của bạn gái nhà mình, đưa mắt nhìn về phía cô, đang chờ cô ra quyết định: “Cho anh ở lại không?”
Cô gái nhỏ đã uống say khướt rồi, nhưng có vẻ như chính bản thân cô vẫn chưa ý thức được, chỉ cười với anh chứ không nói gì cả, còn dịch sang bên cạnh, chừa ra một chỗ trống rất lớn, vỗ vỗ: “Đến đây ngồi đi.”
Kỷ Lâm Quyến ngồi xuống, ánh mắt lười biếng liếc qua phía đối diện.
Chỉ là một ánh mắt hời hợt.
Trần Dục lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2857009/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.