Gần đến những ngày cuối năm, đường phố vắng lặng trắng xóa cũng dần giăng đèn kết hoa, như là đang dùng một cách khác để xua tan sự lạnh lẽo.
Khi Bạch Lệ mới từ công ty đi ra, đã thoáng thấy Kỷ Lâm Quyến đang chờ ở cách đó không xa.
Anh bình thản đứng ở bên cạnh đồ trang trí ở cổng công ty, áo gió màu đen hơi mở, vai rộng eo hẹp, cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi.
Cách bầu không khí lạnh lẽo, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, đôi mắt đen nhánh của anh như cười như không.
"Chờ lâu chưa?" Bạch Lệ chạy hai bước nhỏ đến trước mặt anh, hai má đỏ bừng, giải thích lý do mình ra ngoài trễ: "Bỗng nhiên tổ chức một cuộc họp năm phút, khi muốn nói với anh, lại phát hiện điện thoại hết pin."
"Em chạy một mạch ra ngoài, chỉ sợ anh phải đợi ở bên ngoài quá lâu." Hơi thở cô không đều, đôi mắt hạnh cong lên.
"Không lâu lắm." Động tác kéo cổ tay cô gái nhỏ của Kỷ Lâm Quyến cực kỳ tự nhiên, khớp xương của cô hơi lạnh, ngón tay tinh tế trắng nõn cũng phiếm lạnh. Đôi mắt đen hơi rủ xuống, anh cuộn lòng bàn tay lại, gốc ngón tay càng dán chặt hơn, muốn truyền nhiệt độ ấm áp qua: "Có đói bụng không, đi ăn gì đó không?"
"Lẩu." Bạch Lệ vừa nghe thấy chữ ăn, đôi mắt hạnh lập tức sáng lên.
Nhiệt độ không khí gần đây thấp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi, trong thời sự vẫn luôn đưa tin là mùa đông năm nay lạnh giá, gặp phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-trom-le-chi-diem-dao/2857010/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.