Dư An tìm lại được giọng nói của chính mình, cầm hoa tươi trên tay lúng ta lúng túng, "Cảm ơn anh."
"Sắc mặt không ổn lắm" Bùi Diệu vuốt hai má đẫm mồ hôi của Dư An, "Không khỏe à?"
Trước mặt người thân cận thì không thể che giấu được nữa, Dư An thành thật, "Hơi mệt."
Nhưng trên mặt là nụ cười thỏa mãn, "Nhưng mà vui lắm."
Bùi Diệu nắn bóp bàn tay cậu, dắt người về phòng chờ.
Một người trong ban nhạc gọi với theo: "Lát nữa chúng tôi sẽ đi ăn liên hoan, Bùi tổng có muốn đến cùng không?"
Một người khác kéo người vừa nói lại, giọng điệu mập mờ lại có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép , "Sao cậu lại ngu ngơ thế chứ hả!"
*Kiểu như bất lực ấy.
"..." Dư An đỏ mặt, nhìn Bùi Diệu một cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Bùi Diệu nói: "Đương nhiên, nếu Dư An nghỉ ngơi thấy khỏe rồi thì tôi sẽ đi."
"Vậy được, Dư An, cậu cứ nghỉ ngơi trước đi nhé, chuyện ăn cơm đợi trễ chút lại bàn tiếp."
Dư An theo Bùi Diệu vào phòng chờ, cửa vừa đóng lại cậu đã ngồi xuống sofa thở ra một hơi thật dài, hoa tươi vẫn đang được ôm trong lòng, cúi đầu ngửi ngửi, đều là hương thơm nhàn nhạt của hoa hồng.
Bùi Diệu ngồi xuống bên cạnh, kéo tay Dư An qua xoa bóp cho cậu.
Dư An nhìn chằm chằm anh một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Anh vẫn luôn ở đây à?"
"Ừ." Lực tay của Bùi Diệu vừa phải, biết phải xoa bóp chỗ nào có thể giúp Dư An thả lỏng hơn chút, "Vốn dĩ là chuyến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-huu-hieu-that-tu-hoa/1268201/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.