Vợ mình.
Một câu tuyên bố chủ quyền rất thẳng thắn, qua tai Dư An lại là một lời mỉa mai gay gắt.
Họ không hề có tình cảm với nhau, hôn nhân này vốn cũng không phải là ý muốn của hai người, thậm chí giấy chứng nhận kết hôn cũng không có mặt cậu, cậu chỉ nằm trên giường ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại đã có một thân phận khác.
Dư An nhắm mắt lại, quay đầu đi, là một thái độ vừa chống đối vừa lạnh nhạt, "Trước mặt mọi người, tôi sẽ cố gắng giữ vững thân phận của một Bùi phu nhân, còn ở sau lưng, chúng ta đừng can thiệp vào cuộc sống của nhau."
Bùi Diệu: "Đương nhiên."
Cuộc trò chuyện này bắt đầu trong sự đột ngột, rồi cứ thế kết thúc một cách gượng gạo.
Điều duy nhất khiến Dư An yên tâm là thái độ của Bùi Diệu, trong mắt anh chỉ có lợi ích, cũng không để ý chuyện cậu có tàn phế không hoặc trong lòng có người nào khác không. Ít nhất, dưới thân phận một "Bùi phu nhân", Bùi Diệu đã cho cậu một phần tự do.
Nhưng cậu cũng không thấy mình thực sự được tự do, bị nhốt trong căn phòng tràn ngập mùi sát trùng này, tay chân đều không thể nhúc nhích cùng với sự đau đớn sau gáy nhắc nhở cậu rằng một cuộc sống tùy theo ý mình đã trở thành hi vọng hão huyền.
Sau khi bị thương, cảm xúc của Dư An vẫn luôn suy sụp, đồng nghiệp và bạn bè ở ban nhạc nghe tin cậu đã tỉnh nên muốn đến thăm, nhưng rồi cậu lấy cớ không khỏe để từ chối tất cả.
Phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-huu-hieu-that-tu-hoa/1268224/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.