Một tuần không tính là quá dài nhưng không biết vì sao, cả hai đều có cảm giác như đã lâu không gặp.
Bọn họ không đứng ở sảnh lớn quá lâu, chỉ ôm một lát rồi Thẩm Thanh Dứu nắm tay Hứa Gia Ngôn vào thang máy chuyên dụng. Trước khi vào thang máy, Hứa Gia Ngôn vòng ra quầy tiếp tân lấy hộp cơm, nhân tiện hỏi bệnh dạ dày của Thẩm Thanh Dứu thế nào rồi?
Mấy năm nay công việc của Thẩm Thanh Dứu bận rộn nên mới sinh ra bệnh dạ dày, hơn nữa anh kén ăn nên thi thoảng lại tái phát, anh đã uống thuốc nên tạm thời chưa có vấn đề gì lớn.
Hứa Gia Ngôn và anh ra khỏi thang máy, vào phòng làm việc, vừa bước vào phòng đã ngửi thấy hương cà phê nồng đậm, nó không còn thoang thoảng mà nồng vị đắng, có thể thấy được mấy hôm nay anh đã uống bao nhiêu.
Thẩm Thanh Dứu còn công việc cần làm nên bảo Hứa Gia Ngôn ngồi xuống sô pha chờ một lát.
Hộp cơm đã nguội, chờ Thẩm Thanh Dứu bận xong Hứa Gia Ngôn mới nói: “Có chỗ nào hâm nóng không?”
Thẩm Thanh Dứu liếc phòng bếp nhỏ phía sau khu nghỉ ngơi, bình tĩnh trả lời: “Không có, muốn hâm nóng phải xuống căng tin tầng sáu.”
Nếu cậu nhớ không nhầm thì bọn họ đang ở tầng ba mươi hai: “Tôi xuống hâm nóng đồ ăn cho anh.”
Thẩm Thanh Dứu: “Cùng đi đi, chưa chắc một mình em tìm được.”
Đứng bên ngoài, Hứa Gia Ngôn đã cảm thấy tòa nhà này quá rộng, hiện giờ tiến vào càng cảm thấy bên trong như một cái động không đáy. Có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-keo-ngot/1623350/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.