Thành phố Pari hoa lệ ngập tràn trong ánh đèn. Thật đúng với tên gọi “thủ đô ánh sáng” mà người đời ca tụng.
Khắp hai dãy phố là những cửa hàng thời trang, nhà hàng, khách sạn… lấp lánh đèn màu trên các bảng hiệu cao tít, trên đường xe cộ náo nhiệt, từng dòng người qua lại tấp nập nhưng không nén được tò mò, nhìn “cậu trai” cao gầy, gương mặt tuấn tú, mặc áo da màu đen, quần bò màu đen, mang giày thể thao màu trắng, hai tay đút túi, nhảy chân sáo vừa đi vừa hát bài hát không đầu không đuôi… Thật đáng yêu.
Vâng, chính xác là đáng yêu. Đó là suy nghĩ của các thiếu nữ lẫn phụ nữ đi đường, ngay cả cụ già rách rưới ngồi bên cạnh một cửa hiệu, tay cầm chiếc nón cũ, bạc màu xin người đi đường cho ít đồng bạc lẻ, cũng mỉm cười. Dường như bà cụ tìm thấy sức sống nơi “cậu nhóc” xinh đẹp này nên cũng cười theo.
“Cậu nhóc” mỉm cười nhìn bà cụ, tiến tới nhét vào tay bà một tờ tiền, nắm tay bà thật lâu nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp, bà cụ mỉm cười hiền hậu nhìn cậu.
-Cháu bé à, cháu nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Bà cụ nhỏ nhẹ nói, “cậu nhóc” lần nữa nhìn bà mỉm cười, chẳng nói gì, đứng dậy nhìn người đi đường. Mắt đẹp nhìn các đôi trai gái lướt qua mình, tay trong tay, mỉm cười thật hạnh phúc… liệu cô được hạnh phúc. Đương lúc thất thần không khỏi nghĩ tới một người “nếu Tom biết mình không nghe lời chắc sẽ khủng bố lỗ tai của mình mất”.
Từ khi rời bar
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-uoc-quy-toc/1882791/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.