Trì Ngữ Mặc dựa vào phương hướng trong kí ức tìm được Tần gia.
Cô từ trên xe bước xuống, trực tiếp đi vào trong, thấy Tần Dương Hải đang nóng lòng mà chờ đợi.
Ông thấy Trì Ngữ Mặc bước vào, lập tức nở nụ cười, bước lên trước: “Sao bây giờ mới về, thức ăn đều nguội cả rồi.”
Trì Ngữ Mặc không muốn ở đây quá lâu, “Đồ đâu?”
“Ăn xong cơm ba đưa con sau, con từ thành phố Khang Lãng tới cũng mệt rồi, cơm tối cũng chưa ăn, nếu đã bảo con tới, không thể nào không cho con được, hơn nữa, là di vật của mẹ con, sao ba có thể không cho con đây.” Tần Dương Hải cười bước về phía trước.
Trì Ngữ Mặc vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt mà nhìn bộ dạng ân cần của ông.
Nếu ông ta thật lòng muốn cho cô, thì đã đưa cô từ lâu rồi, không cần đợi đến bây giờ.
Bây giờ muốn đưa cho cô, chẳng qua là có chuyện muốn nhờ vả cô.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, chuyện ông làm ở siêu thị Hằng Viễn anh ấy sẽ không truy cứu nữa, hi vọng ông đừng làm rượu giả nữa, suy cho cùng những loại rượu đó đều được chế biến từ bí quyết mẹ tôi để lại cho ông.” Trì Ngữ Mặc lạnh lùng nói rằng.
“Đâu thể nào, về chuyện này con thật sự vu oan cho ba rồi, loại rượu này là một trong những người quản lý bộ phận tiêu thụ bán ra, người ta cũng chỉ là nhắm trúng bảng hiệu của Tần thị, nhưng mà quản lý bộ phận tiêu thụ này muốn kiếm thêm tiền, nên đã lén lút dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-y-trien-mien-vo-yeu-cua-tong-tai-rat-thich/1132157/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.