Bệnh viện, Trì Ngữ Mặc có lại ý thức, trong mũi là mùi thuốc sát trùng, trên lưng, đau âm ỷ, mở mắt ra.
Lôi Đình Lệ đang ngồi trước giường bệnh, nhìn anh thắm thiết.
Nhìn thấy anh ở đây, cô đã cảm thấy rất an tâm, nở nụ cười.
“Còn cười, muốn đi lấy đồ nói với anh là được, anh kêu người đi lấy, em đây là không tin anh?” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, trong mắt có chút tức giận.
“Sau này em không làm thế nữa đâu.” Trì Ngữ Mặc nhu thuận nói.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “em hôn mê bao lâu rồi?”
“Hơn một tiếng. Đói bụng chưa?” Lôi Đình Lệ hỏi, lông mày vẫn chau.
Trì Ngữ Mặc cười toét miệng.
Trước kia bị bệnh, cô đều một mình.
Cho dù là bị cảm, cô tự hiểu, là sẽ không ở trong nhà, bởi vì con gái của mẹ nuôi có bệnh bạch huyết, nếu như bị lây bệnh, không dễ khỏi, sẽ còn nguy hiểm đến tính mạng.
Bây giờ, cô không phải một mình nữa, loại cảm giác này, làm ấm lòng cô.
Cô nắm tay anh, lấy lòng nói: “Có chút đói, anh không cần lo cho em, em không sao, vết thương ngoài da, đoán chừng nghỉ ngơi một ngày sẽ khỏe lại.”
“Vết thương ngoài da mà ngất đi?” Lôi Đình Lệ xanh mặt.
Lúc Anh thấy cô nằm trên mặt đất toàn thân đều là máu, tim liền bị thắt chặt, không ai chú ý tới, lúc anh ôm lấy cô, tay đều đang run rẩy.
Chỉ là, sự mạnh mẽ của anh che giấu hết mọi cảm xúc.
“Em đây không phải ngất đi, tối hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hon-y-trien-mien-vo-yeu-cua-tong-tai-rat-thich/1132200/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.