Diệp Thần hơi sững sờ, âm thanh này có chút quen thuộc.
Đi ra khỏi cửa phòng, bóng lưng một cô gái mặc váy trắng, trong nháy mắt lọt vào tầm mắt Diệp Thần.
Thân thể của cô ấy kịch liệt run, run rẩy, từng bước một lui về phía sau.
Nàng bàng hoàng, bất lực, sợ hãi, khẩn trương……
Cách đó không xa, hai người mặc tây trang đen, đeo kính từng bước, từng bước ép sát cô.
Từ lối ăn mặc của bọn họ, không khó nhìn ra hai người là vệ sĩ.
“Báo cảnh sát? Báo đi, xem có ích lợi gì không, ha ha ha.” Một người cười ngông cuồng, nói.
Lúc này, một người khác thấy Diệp Thần bất ngờ xuất hiện ở cửa, hơi nhướn mày một cái.
Chân họ trong thoáng chốc dừng lại, hành lang trở lại im lặng trong nháy mắt.
Cô gái thấy hai người đàn ông không tới gần nữa, trong lòng thở phảo nhẹ nhõm, thì trong nháy mắt, một trong hai người đứng đối diện Diệp Thần lạnh lùng nói:
“Cút, nếu không giết mày.”
“A!” Cô gái sợ hết hồn, dù chưa hiểu lắm, nhưng cũng vội gật đầu “Được, tôi đi, tôi đi.”
“Câm, không nói cô!” Một người tức giận quát.
Giọng nói quen thuộc vẳng tới, Diệp Thần dù không thấy mặt cô gái nhưng cũng nhận ra người này.
Đại hoa khôi trường đại học XX năm hai, cùng năm cùng khối cùng lớp cùng chuyên ngành với Diệp Thần, dáng dấp đẹp, khí chất hơn nhiều nữ minh tinh, Hồ Tiểu Nguyêt.
Tại sao cô lại ở chỗ này, muốn mướn phòng?
Theo trí nhớ của Diệp Thần, Hồ Tiểu Nguyệt vốn là một đại tiểu thư danh hương khuê tú,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-hoang-tam-quoc-toi-cuong-ngoan-gia/26946/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.