“Ngày xuân dùng dẳng chân đi,
Thanh bông thảo mộc xanh rì tốt tươi.
Tiếng oanh ríu rít đầu cành,
Kìa ai tới tấp ngắt hương quê nhà.(1)”
(1) Nguyên văn: “Xuân nhật trì trì, Huy mộc thê thê. Thương canh kề kè, Thái phiền kỳ kỳ.”, trích từ bài thứ 6 “Xuất xa” (Lộc Minh 8) Ý Tiểu Nhã - Kinh Thi.
“Ý xuân dẫu chậm chạp, nhưng cuối cùng cũng tới rồi.” Quy Vãn khẽ ngâm nga, nét mặt tựa cười mà không phải cười, nhanh nhẹn quay đầu, thấy người vừa tới liền cất tiếng hỏi: “Ca ca, ngọn gió nào thổi huynh tới đây thế này?”
Người vừa tới khuôn dung thật bình thường, tựa hồ không có nét nào liên quan tới mấy chữ anh tuấn tiêu sái, khiến người ta không cách nào liên tưởng được hai người đang ngồi đối diện nhau kia là huynh muội ruột thịt. Dư Ngôn Hòa mỉm cười, gương mặt bình phàm hiện lên vẻ chính trực và chân thành: “Huynh sắp đi xa rồi, tới thăm muội một chút.”
Quy Vãn cười cười, không có vẻ gì là ngạc nhiên, sửng sốt; đáy mắt ánh lên một tia u tịch hiu quạnh, nàng rầu rầu cất tiếng hỏi: “Nhất định phải đi sao?”
Nghe thấy câu hỏi u hoài không giấu được niềm cảm thương của Quy Vãn, Dư Ngôn Hòa hơi kinh ngạc, kiên định gật đầu hai cái tỏ rõ quyết tâm của bản thân, lại gọi: “Quy Vãn…” Những lời tiếp sau không cách nào nói tiếp ra được, bi thương dậy sóng trong lòng, càng in hằn sâu sắc trên gương mặt chất phác của hắn. Bỏ Quy Vãn một mình ở lại kinh thành, hắn mang nỗi áy náy, day dứt không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-loan/37107/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.