Trong đêm, tuyết trên đỉnh Côn Luân sơn lặng lẽ rơi, cảnh vật tĩnh lặng an tường đến nổi làm cho người ta có một loại ảo giác như thoát li khỏi trần thế.
... Tuyết đã ngừng, có lẽ bão tuyết bao phủ cả trời đông giá rét đã lặng yên rời đi, dưới chân núi cũng gần đến đầu hạ, nhiệt độ trên Côn Luân Sơn trở nên ấm áp hơn, dù vậy băng tuyết bốn mùa vẫn không thay đổi.
Đã nhiều ngày trời quang nắng ấm, thân thể Vân Tịch cũng có dấu hiệu khá lên, từ lúc có thể xuống giường, nàng thường không có mục đích đi lại quanh quẩn trong Kim Cung. Đến Côn Luân Sơn đã gần hai tháng, sau khi vượt qua màn huyết tế đáng sợ đó, rồi Thương Tuyết Vi lại chính miệng xác nhận nàng là "Tuyết Linh hồ chuyển thế", toàn bộ giáo đồ thủ vệ và thị phụng ở Kim Cung liền đối với Vân Tịch cúi đầu hành lễ... Từ tù nhân thoắt cái hóa thân thành thần, Vân Tịch đối những ánh mắt bái lạy đó, chỉ cảm thấy buồn cười.
Ánh trăng lạnh chiếu sáng trên Quỳnh Lâu ngọc khuyết (lầu gác trước cung điện) , một người không ngủ trong đêm tối bước ra cửa Thánh nữ cung, Vân Tịch có chút mờ mịt nhìn lên bầu trời. Thấy vài ngôi sao nằm rải rác trên nền trời xanh thẫm, như những đôi ánh mắt lãnh duệ nhìn xuống mặt đất.
Nàng tuy mặc rất phong phanh, nhưng cũng không thấy rét lạnh. Đạp lên băng tuyết tan rã gần như không còn, trực tiếp hướng khu đất trống ở góc tây bắc Kim Cung đi tới, nơi đó có một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-nhuoc-tuyet-hieu-mong-suong-thien/1391952/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.