MUỐN NÓI LỜI YÊU
Thật thoải mái... Là đang mơ sao? Trong cơn mê mang nàng thấy mình đang dạo chơi, rất khoan khoái, tự tại, cả thể xác lẫn tâm hồn đều nhẹ nhàng, trôi bồng bềnh lơ lửng giữa không trung. Không chút mệt mỏi, không chút đau đớn thấu tim, ấm áp cuộn tròn trong lòng mẹ như lúc chưa ra đời, đột nhiên một trận gió lạnh quét qua, làm nàng bừng tỉnh...
Đập vào mi mắt, là gương mặt rạng rỡ, mắt ngọc mày ngài, mở thật to nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào nàng.
Ánh mắt nàng lờ mờ nhanh chóng thấy rõ mọi thứ, giật mình suýt chút nữa bật dậy: "Cô..."
"Rốt cuộc tỉnh rồi!" Hồng y nữ tử vui sướng tươi cười, thấy vẻ mặt sợ hãi của người nọ, thân thể còn yếu nhưng lại gắng gượng ngồi dậy, Tô Di Á lập tức ấn hai vai nàng xuống, vội vàng nói:
"Làm gì, mau nằm xuống, nằm xuống!"
Kỳ Phong Linh vừa động, đã thấy toàn thân đau nhức khó chịu, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Yên ổn thoải mái trong mộng biến mất không còn chút gì. Nàng không dám hỏi thương thế của mình, cũng không dám đối mặt với nữ tử vừa quen vừa lạ này. Lần trước cảnh đánh nhau trong mưa vẫn còn rõ mồn một, Phong Linh tuy yếu ớt nhưng lại quật cường nhất thời chưa chấp nhận được chuyển biến lớn như vậy, đau đớn nhắm nghiền hai mắt...
Thế nhưng, trên mặt truyền đến cảm giác nóng ẩm của khăn mặt, đang lau mồ hôi cho nàng, động tác dịu dàng thân mật. Tựa như lúc trước, khi bị thương quay về Nam Võ Đường, được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-nhuoc-tuyet-hieu-mong-suong-thien/1392021/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.