TÌNH TRIỀN BÍCH HẢI
Một trận sóng dữ chụp lên mạn thuyền, cự phảng hơi lay động. Gió Nhĩ Hải nổi lên, bọt nước lạnh lẽo làm ướt Vân Tịch và Thương Tuyết Vi đang thiếp chặt cùng nhau, gương mặt thân mật cọ sát vào nhau, sương mù kéo đến, hơi nước mập mờ.
Tiếng hai người ngâm khẽ thở gấp dần dần chìm vào sóng lớn, âm thanh đầu lưỡi cuộn bú mút lã lướt, càng thêm thúc giục dục vọng tăng vọt... "Vân Tịch, nằm xuống!" Thương Tuyết Vi bổng nhiên chuyển dời cái hôn nóng bỏng, thâm sâu cười rộ lên.
"Hả? Nằm chổ nào?" Vân Tịch còn đang sửng sốt, thân thể đã bị một cổ sức mạnh mạnh mẽ đẩy đi, Vân Tịch lảo đảo một cái xuýt nữa ngã xuống, Thương Tuyết Vi thuận thế kéo qua bờ eo nàng. Nắm lấy mắt cá chân Vân Tịch nhấc nhẹ, Vân Tịch hoàn toàn mất thăng bằng, chỉ kịp lôi nhẹ góc áo Thương Tuyết Vi thân mình đã đổ lên trên ván thuyền cứng ngắc!
Đầu phảng thuyền có gắn kim tượng Long Phượng tượng trưng cho tôn quý, cái đế được hoa Mẫu Đơn và hoa Hồng bao quanh, muôn hồng nghìn tía... Boong thuyền tuy có chút lạnh cứng ẩm ướt, nhưng lại có cánh hoa theo gió vũ động, rơi rụng bay bay, cảnh cực kỳ ấm áp, kích trúng vào tâm tính kiêu ngạo không chịu trói buộc của nữ Giáo vương. Chỉ thấy thân thể của nàng như nước dán lên trên người Vân Tịch, cởi ra vạt áo thúy vũ yên la, hôn thật sâu lên hình xăm Tuyết Mạn hoa diêm dúa lẳng lơ tuyệt mỹ nọ, đầu lưỡi đảo qua đảo lại trêu đùa cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-nhuoc-tuyet-hieu-mong-suong-thien/468917/chuong-58-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.