Dọc theo đường đi Lãnh Nguyệt Hàn gương mặt lạnh lùng không nói một lời nào, mang theo Phúc công công đi thẳng tới tẩm điện của Bạch Phượng Nhi. Bạch Phượng Nhi đang ngồi trong phòng, an tĩnh xem sách, chợt nghe Phúc công công thông báo: "Hoàng thượng giá lâm"
Bạch Phượng Nhi vui vẻ ra mặt vội vàng ra cửa nghênh tiếp, còn chưa quỳ xuống Lãnh Nguyệt Hàn đã đỡ dậy. Lãnh Nguyệt Hàn nhẹ giọng nói: "Phượng Nhi không cần đa lễ" nói xong hai người cùng nhau tiến vào trong điện. Nha hoàn rất nhanh đã bưng trà lên, Bạch Phượng Nhi cười nói: "Hoàng thượng sao lại tới đây, nhìn trời hình như muốn mưa, buổi tối người còn đi sao?"
Ý của nàng ta rất rõ ràng, muốn Lãnh Nguyệt Hàn ở lại đêm nay. Lãnh Nguyệt Hàn cười lạnh: "Trẫm, cũng muốn lưu lại bồi Phượng Nhi, nhưng còn có rất nhiều tấu chương chưa phê duyệt xong. Xem qua Phượng Nhi, trẫm liền trở về phê duyệt tiếp tấu chương"
Bạch Phượng nhi đành phải đồng ý: "Hoàng thượng người cực khổ rồi"
Lãnh Nguyệt Hàn cười, cầm lấy tay Bạch Phượng Nhi, vừa muốn mở miệng nói chuyện, âm thanh chợt vang lên một tia sáng xẹt nhanh qua chân trời. Bị doạ sợ, Bạch Phượng Nhi trực tiếp ngã nhào trốn vào trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn. Lãnh Nguyệt Hàn dịu dàng an ủi: "Phượng Nhi chớ sợ, trẫm ở nơi này"
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu mưa to, sấm sét vang dội. Lãnh Nguyệt Hàn ôm Phượng Nhi, nhưng vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, trời mưa. Nữ nhân ngu ngốc kia vẫn còn ở trong mưa, trong đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hong-nhan-say-yeu-hau-toc-trang-cua-lanh-hoang/2295471/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.