Ngồi nhìn bầu trời một lúc thật lâu, anh cảm thấy trống vắng vô cùng, phải chi có cô ở đây thì hay biết mấy. Cảm thấy nhớ cô quá nhiều, Lăng Hạo quyết định gọi điện cho An Hạ.
" Alo?" Đầu giây bên kia vang lên một giọng nói mềm mại, êm dịu. Đúng là giọng nói của cô rồi, chưa đến một ngày mà anh đã cảm thấy nhớ giọng nói này vô cùng. Lăng Hạo không nói gì, chỉ cười và lắng nghe giọng nói của cô.
" Này, tên điên. Tôi nói cho anh biết nếu anh không trả lời thì lúc về đừng hòng mà ngủ trên giường." An Hạ tức giận quát vào trong điện thoại. Cô đang ăn tối với Lăng Y, thấy anh gọi đến thì phải chạy ra ngoài để nghe. Ai ngờ, anh không nói gì hết để cô lảm nhảm một mình như con điên. Vậy thì sao không tức cho được.
" Rồi rồi, anh đây. Em đang làm gì đấy?" Lăng Hạo vừa nghe đến ngủ trên sofa thì giật mình, anh không thèm ngủ sofa đâu.
" Em đang ăn tối cùng Y Y thì có tên điên nào đó gọi đến quấy rối." Cô nửa đùa nửa thật, bỡn cợt đáp lại. Khi Lăng Hạo vừa gọi đến, không biết cô đã vui như thế nào đâu. Nét cười hiện rõ trên khuôn mặt, phấn khích chạy cái vèo ra ngoài để nghe.
Lăng Hạo bên này điềm tĩnh nói vài câu chủ yếu là dặn dò cô đủ kiểu rồi ngắt máy. Hai tay anh chống ra đằng sau, ngẩng mặt lên trời ngắm nhìn những vì sao lấp lánh rồi suy nghĩ vẫn vơ. Chuyến đi này có phải là đã quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hop-dong-hon-nhan-bac-si-lanh-lung-em-yeu-anh/554122/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.